Triệu lão thái thái bưng chén, cực kỳ hoảng sợ: “Sói hoang đã mò vào tận nhà, tại sao tức phụ lão đại còn giống như không có việc gì mà đi hầm thịt thỏ ăn nữa. Lão đầu tử, ông mau suy nghĩ xem chuyện này phải xử lý ra sao, sói hoang ăn thịt người, nếu chẳng may một ngày nào đó phát cuồng thì…”
“Tứ Đản nói cha hắn bảo vệ bọn họ, sói hoang vừa vào cửa nhà hắn toàn bộ liền tê liệt.” Triệu Đại Vượng nhìn chằm chằm cái chén, vươn tay: “A nãi, nhanh cho cháu xin một miếng nếm thử đi.”
Triệu lão thái thái đập một cái trên mu bàn tay hắn: “Vừa ăn cơm xong, ăn cái gì mà ăn, giữ lại buổi tối rồi ăn.”
Nói xong, bà cầm chén vào trong bếp, đổ thịt thỏ vào chén nhà mình, sau đó để vào tủ trong phòng rồi khóa lại.
Triệu Đại Vượng khóc không ra nước mắt, thịt thỏ thật sự quá thơm, nước miếng của hắn chảy hết ra rồi, vì sao đến buổi tối mới ăn được chứ?
Triệu lão thái thái ngồi ở bên giường, thở dài một hơi, đại nhi tử của bà c.h.ế.t rồi mà cũng không yên lòng, vẫn cứ luôn ở trên trời nhìn bọn họ, bà cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
Đông Hoa đứng ở bên cạnh nhìn thấy, rất muốn lén lấy một miếng thịt thỏ nhét vào miệng, nhưng mà a nãi đã khóa tủ lại, nàng không lấy được.
Nàng nhìn thấy cái chén trống không đặt ở bên cạnh, giả vờ ngoan ngoãn nói: “A nãi, để cháu đem chén qua trả cho đại bá nương.”
Nàng ngửi thấy mùi thơm, đi tới cửa nhà Trình Loan Loan.
Lúc này, cả nhà Trình Loan Loan đang dùng cơm, nàng gắp từ trong nồi ra một miếng thịt đùi thỏ: “Cái này là cho Tiểu Hắc ăn, các con có ý kiến gì không?”
Trong miệng Triệu Tứ Đản ngậm đầy thịt, hàm hàm hồ hồ nói: “Đây là thỏ mà nương của Tiểu Hắc bắt được, đương nhiên nó có thể ăn.”
Trình Loan Loan ném thịt đùi thỏ xuống đất, Đại Hắc lập tức chen tới cướp thịt đi, Tiểu Hắc nức nở đuổi theo, nhưng vóc người nó nhỏ hơn một chút, căn bản là cướp không được.
Nàng lại gắp ra một miếng thịt thỏ khác, trực tiếp nhét thẳng vào miệng Tiểu Hắc: “Mau ăn đi, đừng để bị cướp nữa.”
Hai con ch.ó hài lòng gặm thịt thỏ.
Đông Hoa đứng bên ngoài sân, nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đỏ ngầu lên.
Đại bá nương cũng quá phá của rồi, thế mà lại lấy thịt thỏ đút cho chó ăn. Ngay cả chó cũng có thể ăn thịt, nàng lại không có mà ăn.
Nàng đứng ở cửa, lắp bắp hô một tiếng: “Đại bá nương, a nãi bảo cháu đến trả chén.”
Nàng đi vào, dùng sức hít hà: “Đại bá nương, các ngươi đang ăn cái gì mà thơm thế, có phải là thịt thỏ không…”
Trình Loan Loan nhận lấy cái chén không, cười nói: “Để ngươi phải đi một chuyến vất vả rồi.”
Đông Hoa l.i.ế.m liếm môi, mặt dày mở miệng: “Vừa rồi đại bá nương đưa thịt thỏ cho a nãi, bị a nãi khóa lại rồi, cháu không ăn được một miếng nào hết…”
Thần sắc Trình Loan Loan trở nên lạnh nhạt đi: “Chén thịt thỏ kia vốn là cho a gia a nãi của ngươi ăn, ngươi không được ăn không phải rất bình thường sao?”
Triệu Tứ Đản gật đầu: “Đó là nương ta hiếu kính a gia a nãi, ngươi cũng không phải trưởng bối, vì sao nương ta phải cho ngươi ăn?”
Đông Hoa bị mắng ánh mắt đỏ hoe, ngập ngừng không nói ra lời, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào thịt thỏ trên bàn.
Trình Loan Loan thở dài.
Đều là hài tử Triệu gia cả, nhưng Hạ Hoa thì không như thế này, cho cái gì ăn cũng nói không cần, còn Đông Hoa thì lại thẳng thừng đòi ăn.
Nàng không muốn so đo với một hài tử mới tám tuổi. Hài tử biến thành như vậy nhất định là do người lớn dạy bảo không đúng, không thể trách hài tử, chỉ có thể trách người lớn.
Nàng thản nhiên nói: “Đông Hoa, vừa nãy đại bá nương đưa qua không ít, đến bữa tối a nãi sẽ chia cho các ngươi.”
Nàng đưa một chén lớn qua đó là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, không có khả năng ai tới đều cho một miếng. Thịt thỏ tuy nhiều nhưng hài tử nhà nàng cũng nhiều, hai con thỏ cũng đã không đủ ăn rồi.
Cứ nói chuyện một hồi, đĩa thịt thỏ trên bàn đã thấy đáy, đĩa cũng sạch sẽ, nước canh đều bị Triệu Tứ Đản đổ hết vào trong chén.
Đông Hoa mắt đỏ hồng, nín cả một bụng tức giận đi về nhà.