Lão Tam và Tôn thị đã trông ngóng hài tử này sáu bảy năm nay, rất hy vọng sinh nhi tử, đến thời điểm này xem trọng cũng là bình thường.
Buổi chiều, lúc người nhà Triệu gia đến nhà Trình Loan Loan làm việc, Trình Loan Loan liền nghe được chuyện này.
Nhưng mà Tôn thị đã lớn tuổi, lại vừa mới mang thai, chuyện này lão thái thái không cho phép nói cho nhiều người biết, chỉ lén lút nói với Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan yên lặng oán thầm, Tôn thị hình như mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi. Ở thời đại của nàng, nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cũng chỉ vừa mới kết hôn, chính là thời điểm tốt nhất để sinh con, kết quả đến nơi này lại trở thành sản phụ lớn tuổi.
Công việc trong xưởng tạm thời lại bắt đầu có trật tự.
Trình Loan Loan nhẩm tính thời gian, lại bận rộn thêm khoảng bảy tám ngày nữa, việc kinh doanh thạch băng sẽ phải tạm thời ngừng lại.
Bởi vì bảy tám ngày sau sẽ là vụ thu hoạch. Sau khi gặt lúa xong sẽ phải đem phơi, xát vỏ, cả một đống chuyện phải làm, ít nhất phải bận rộn hơn nửa tháng. Sau khi làm xong đã chính thức vào thu, còn có vụ thu phải làm nữa, tới lúc đó cũng sẽ không còn bao nhiêu người ăn thạch băng.
Bảy tám ngày, mỗi ngày hơn ba lượng bạc, như vậy nàng còn có thể kiếm thêm hai mươi lượng nữa. Tiền mua đất gần như đã gom đủ rồi.
Trong sân sau mọi người đang bận rộn, ở sân trước thì đang nấu hoa ngũ sắc. Liên tục có người đến nấu, nước nấu xong liền phun ở ngoài ruộng lúa. Số hoa ngũ sắc chưa nấu xong thì giữ lại, đến buổi tối liền đốt c.h.ế.t châu chấu.
Cứ liên tục mấy ngày như vậy, châu chấu ở thôn Đại Hà đã không còn nhiều như trước. Vịt trong nhà cũng không lùa ra ruộng nữa, một là châu chấu đã không còn nhiều lắm, sợ vịt ham ăn lúa, hai là rau dại trong ruộng cũng dính nước hoa ngũ sắc, sợ vịt ăn nhầm, cuối cùng, lúa trong ruộng đã sắp thu hoạch, nước trong ruộng đang dần khô cạn, không thích hợp cho vịt sinh tồn.
Đêm hôm đó, sau khi đống lửa dụ châu chấu dần tắt hết, cả nhà Trình Loan Loan cũng chìm vào giấc ngủ.
Nàng nằm ở trên giường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, chờ xong vụ thu hoạch phải tập trung nhân lực làm gạch sống, nhất định phải nhanh chóng xây nhà mới. Lúc này thời tiết không lạnh, Trình Chiêu ngủ trên mặt đất cũng không sao cả. Nhưng khi vào thu, trên đất có khí lạnh, ngủ cả đêm rất dễ bị cảm lạnh. Tuy rằng Trình Chiêu không phải là nhi tử ruột của nàng nhưng nàng cũng không thể là người không có lòng thương người như vậy.
“Ô ô ô…”
Ngoài phòng, đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của Tiểu Hắc.
Trình Loan Loan tưởng rằng tiểu tử này đói bụng, nàng ngồi dậy bước xuống giường, rón rén đi ra ngoài sân.
Dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy Tiểu Hắc đang nhảy tới nhảy lui ở chỗ tường rào. Tiểu tử này quá nhỏ quá thấp, căn bản là nhảy không lên nổi.
Cũng may mà không nhảy lên được, bằng không nhất định sẽ bị điện giật. Một con sói nhỏ như vậy, bị điện giật nhất định sẽ xảy ra chuyện.
“Tiểu Hắc, buổi tối mi không ngủ lại ở chỗ này làm gì hả, có phải đói bụng không…”
Nàng còn chưa nói hết câu đã cảm giác có thứ gì đó nhìn chằm chằm mình.
Nàng nhìn ra phía ngoài tường rào, suýt chút nữa lên cơn đau tim.
Phía bên ngoài tường rào lại có bốn con sói, bốn đôi mắt xanh lục đang nhìn nàng chằm chằm, làm cho toàn thân nàng toát hết cả mồ hôi.
Nàng trở tay xách Tiểu Hắc lên, ném ra ngoài tường rào: “Oắt con nhà ngươi, trả lại cho ngươi đấy, ha ha ha.”
Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới bên con sói cái, bốn con sói vây quanh Tiểu Hắc, không ngừng l.i.ế.m bên này l.i.ế.m bên kia. Trong nháy mắt Tiểu Hắc biến thành một con sói ướt nhẹp.
Trong lòng Trình Loan Loan vẫn còn sợ hãi.
Nàng thực sự không nỡ rời xa Tiểu Hắc, nhưng nếu Tiểu Hắc ở lại nhà nàng thì những con sói này thỉnh thoảng sẽ đến thăm. Nếu mỗi ngày đêm hôm đều có một màn như thế này, mọi người đều sẽ bị dọa chết.
Ngược lại nàng hy vọng Tiểu Hắc có thể đi theo nương của mình.
Ai ngờ Tiểu Hắc lại vẫy đuôi từ ngoài cổng đòi vào, Trình Loan Loan đành phải mở cửa cho nó.
Chỉ thấy tiểu tử này chạy về ổ chó của mình, ngậm ra một cái xương, sau đó vẫy đuôi lại đi ra ngoài, đem xương đưa đến bên miệng mẹ ruột mình giống như hiến bảo vật.
Cục xương kia không biết đã bị Tiểu Hắc Đại Hắc l.i.ế.m bao nhiêu lần, đoán chừng không còn vị gì nữa, con sói cái ghét bỏ nhả ra.