Trương bà nương một đường chạy thẳng ra ngoài, Lý Tú Hồng đi theo phía sau nàng.
“Cô cô, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trương bà nương nhìn phía sau, không thấy sói đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hận rèn sắt không thành thép nói: “Vừa nãy đáng lẽ ngươi phải chủ động thêm chút nữa mới phải.”
Khuôn mặt Lý Tú Hồng đỏ bừng.
Lúc trước khi cô cô bảo nàng ta đến xem mặt, trong lòng nàng ta kháng cự. Ngoại hình nàng ta không tồi, tay chân cũng siêng năng lanh lẹ, số người trong thôn đến cửa đề thân cũng sắp đạp hỏng cả cánh cổng rồi, nhưng nàng ta vẫn không chịu đồng ý.
Nàng còn tưởng rằng cô cô sẽ dẫn nàng đi xem mặt nhi tử lý chính gì đó, không nghĩ tới, đối phương lại là một người đọc sách.
Thân phận người đọc sách làm cho nàng phải coi trọng thêm mấy phần, mấu chốt nhất chính là, ngoại hình người nọ còn rất đẹp mắt nữa, ngoại hình này của nàng ta phải xứng với nam nhân như vậy.
“Lần sau tranh thủ lúc nương Đại Sơn không có ở đây, ta lại mang ngươi qua đó một chuyến.” Trương bà nương nhỏ giọng thì thầm: “Thường xuyên qua lại, hai người các ngươi quen thuộc hơn, lại bàn chuyện hôn sự cũng dễ dàng…”
Lý Tú Hồng ngượng ngùng gật đầu.
“Trương thẩm đi đâu đấy ạ?”
Một người từ phía trước đi tới, là tức phụ nhi mới gả về trong thôn, Tôn Thủy Cần.
Nàng vừa mới thành hôn, trên người vẫn mặc xiêm y mới ngày thành thân, vạt áo màu đỏ tươi, phía trên là hoa mẫu đơn màu xanh nhạt, nhìn rất đẹp mắt.
“Ai nha, bộ dáng tức phụ Thiển Căn xinh quá.” Trương bà nương đi qua níu c.h.ặ.t t.a.y Tôn Thủy Cần: “Thẩm đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới trên đường lại gặp mặt rồi. Thẩm nói với ngươi chuyện này, có thể cho thẩm mượn bộ y phục mà ngươi đang mặc hai ngày được không? Ngươi yên tâm, sau khi mặc xong thẩm sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho ngươi.”
Sắc mặt Tôn Thủy Cần cứng đờ.
Ngày đầu tiên nàng gả tới đây đã nghe bà bà nàng kể tên mấy đại phụ nhân trong thôn không thể trêu chọc, Trương bà nương là một người trong số đó.
Nàng vốn là muốn tránh đi, nhưng con đường này rộng chỉ được chừng này, có muốn tránh cũng không biết tránh chỗ nào, nàng chỉ có thể kiên trì chào hỏi.
Đây chỉ là lần thứ hai nàng và Trương bà nương gặp mặt thôi mà, sao người này lại mở miệng mượn y phục của nàng được chứ.
Đây chính là y phục mới mà nàng tự tay thêu trước khi xuất giá, hoa mẫu đơn ở phía trên là do mỗi ngày nàng đều lên phòng thêu ở trấn trên một chuyến, lén vẽ hình lại rồi thêu lên. Bộ y phục này của nàng là một bộ duy nhất ở mười dặm tám thôn xung quanh này, sao có thể cho người ta mượn được.
“Ngươi không nói lời nào coi như đáp ứng rồi nhé.” Trương bà nương vẻ mặt tươi cười: “Hai ngày nữa ngươi thay ra giặt sạch phơi khô rồi ta qua lấy nhé, cứ quyết định như vậy đi.”
Trương bà nương kéo tay chất nữ mình nhanh chóng bước đi, thấp giọng nói: “Vài ngày nữa ngươi cứ mặc bộ quần áo này đi tìm tiểu tử Trình gia kia, bảo đảm tiểu tử Trình gia nhìn thấy ngươi cũng không dời mắt được, chuyện này liền xong rồi!”
Lý Tú Hồng gật đầu: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cô cô.”
Tôn Thủy Cần đứng tại chỗ, tức giận đến dậm chân.
Nàng ta đồng ý cho mượn bộ y phục này lúc nào chứ? Trương bà nương này quá không biết xấu hổ rồi, lại khi dễ nàng là tức phụ nhi mới vào cửa không dám phản kháng!
Nàng ta đứng tại chỗ tức giận một hồi rồi lại tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ, đi tới đường lớn, đây là đường bắt buộc phải đi qua để trở về thôn.
Nàng ta đứng đó một lúc, một chiếc xe bò từ phía xa chầm chậm chạy tới. Trên xe là ba người, Triệu Đạt đánh xe, còn có Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tam Ngưu.
Tôn Thủy Cần vội vàng đứng thẳng người, sửa sang lại cổ áo và mái tóc, trên mặt lộ ra một tia sầu lo, ngước mắt nhìn xe bò đang chạy tới.
Triệu Tam Ngưu là người đầu tiên phát hiện ra có người đứng ven đường: “Đây không phải là Thiển Căn tẩu tử đây sao?”
Triệu Đạt dừng xe bò lại: “Tức phụ Thiển Căn, ngươi đứng ở ven đường làm gì thế?”
Tôn Thủy Cần mở miệng nói: “Chào Đạt thúc, là Thiển Căn bảo cháu đứng đây chuyển lời cho Nhị Cẩu.”
“Nhị ca, vậy đệ về nhà trước đây.”
Triệu Tam Ngưu bảo Triệu Đạt tiếp tục đánh xe, xe bò chậm rãi đi xa.
Triệu Nhị Cẩu đứng cách xa hai bước, ánh mắt mang theo cảnh giác: “Tại sao Thiển Căn không tự mình đến nói với ta?”