(Mô tả một người dựa vào lệnh của cấp trên để điều khiển việc này việc kia. Ý trong chương này nghĩa là Trình Loan Loan được huyện lệnh đại nhân nhờ vả nên có thể tùy ý dạy bảo Thẩm Chính)
Buổi chiều nhiệt độ lên rất cao.
Thẩm Chính đứng trong sân một lát liền nóng không chịu nổi, hắn ném đồ trong tay xuống, theo thói quen vói trong n.g.ự.c lấy quạt giấy thì thấy trong n.g.ự.c trống không.
Thư đồng A Phúc vội vàng bẻ một phiến lá lớn mang lại quạt cho hắn: “Thiếu gia, ngài qua bên cạnh ngồi nghỉ một lát đi, số còn lại này giao cho tiểu nhân làm là được.”
Triệu thẩm nói một người năm cân, chủ tớ bọn họ hai người tổng cộng mười cân, việc này cũng không hẳn là khó.
A Phúc vẫn rất lạc quan, nhưng chỉ đập lúa được vài cái hắn liền cảm thấy quá sức, trời quá nóng, quá mệt mỏi, tay đau, bả vai cũng đau, nơi nào cũng đau…
Thật vất vả mới đem số lúa này đập xong, đem hạt lúa rửa sạch, nhặt hết lúa rơi vãi trên đất, tổng cộng cũng không đến một cân.
A Phúc mệt nhoài, có chút hoài nghi cuộc đời.
Nhưng hắn cũng không dám dừng lại, hắn phun lên tay hai ngụm nước miếng, tiếp tục làm việc.
Thẩm Chính cầm một mảnh lá cây làm quạt, ở trong sân lắc lư, hắn dừng lại bên cạnh Trình Chiêu, hỏi: “Này, ngươi không phải họ Trình sao, sao lại ở Triệu gia làm việc?”
Trình Chiêu vội vàng phơi số lúa trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: “Đây là nhà nhị cô của ta.”
“Sang năm đã phải tham gia viện thí, ngươi không tới thư viện Nam Phủ chăm chỉ đọc sách mà lại tới nơi không ra gì này?”
“Thẩm thiếu gia không phải cũng ở đây sao?” Trình Chiêu nhàn nhạt mở miệng, “Thẩm thiếu gia sao không ngẫm lại vì sao huyện lệnh đại nhân đưa ngài tới đây.”
Thẩm Chính cười lạnh, cái này còn không phải do Trình Chiêu làm hại. Trình Chiêu ở thư viện Nam Phủ thi cử đều xếp hạng nhất, sơn trưởng thường xuyên khen ngợi, cha khẳng định là muốn hắn đi theo Trình Chiêu đọc sách viết văn.
Nhưng lần này cha hắn tính sai roi. Nhà Trình Chiêu nghèo như vậy, suốt ngày đều phải làm việc, làm gì có thời gian đàm luận tới học vấn.
Thẩm Chính lắc lắc lá cây trong tay, xoay người đi ra sân, hắn đứng ở sân hướng nhìn ra cửa, thấy được một hình bóng quen thuộc, là Triệu Nhị Cẩu.
Hắn lập tức đi về phía Triệu Nhị Cẩu.
Bờ ruộng rất hẹp, trái phải hai bên đều là lúa, vừa bước xuống, áo choàng tơ lụa của hắn liền bị mắc vào, hắn dùng sức kéo, áo choàng lập tức khắc rách ra một lỗ lớn.
Thẩm Chính cũng không thèm để ý quần áo bị rách, tiếp tục đi ra ruộng.
Triệu Nhị Cẩu cầm lưỡi liềm ở dưới ruộng cắt lúa, bởi vì muốn giữ lại gốc rạ nên tay cần phải nắm lấy phần gốc, tay còn lại vì thế mà đặt rất gần bông lúa, rất bất tiện khi thu hoạch. Hắn vẫn luôn khom lưng, eo đã sắp bị chuột rút đến nơi nhưng vẫn không thể dừng lại, sắc trời còn chưa tối, có thể thu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Triệu Tam Ngưu ở một đầu khác cắt lúa, cả người đều vùi vào trong ruộng, mắt còn chẳng buồn nhìn lên.
Trình Loan Loan cùng Triệu Đại Sơn bó này đến bó kia buộc lại với nhau, dùng rơm rạ bện thành dây bó lúa lại rồi gánh về.
“Khụ khụ!”
Thẩm Chính đi tới, không ai nhìn hắn, việc này làm hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn lớn tiếng ho khan vài cái.
Trình Loan Loan mệt đến mức muốn nằm liệt, mặt trời hun nàng đến miệng lưỡi đắng khô, không còn tinh thần đáp lại vị thiếu gia này, nàng cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Này!” Thẩm Chính bất mãn mở miệng, “Triệu Nhị Cẩu, ngươi lại đây cho ta!”
Triệu Nhị Cẩu bận đến choáng váng đầu óc, vừa nãy mơ hồ nghe nương nói trong nhà có khách tới, hắn cũng không để ý lắm, lúc này vừa nhấc đầu lên liền thấy nhi tử huyện lệnh đang đứng trước mặt, hắn một thân mồ hôi đầm đìa tức khắc quỳ xuống.
Thẩm Chính cắn răng: “Như thế nào, nhìn thấy ta tới ngươi không vui à?”
Triệu Nhị Cẩu cười lạnh trong lòng.
Không phải sao, hắn nhìn thấy vị Thẩm thiếu gia này thì sẽ nghĩ tới hình ảnh vị thiếu gia này lúc đào mương đã quát mắng mình.
Hắn cũng không phải nô bộc của Thẩm gia, sao phải nghe vị thiếu gia này sai bảo.
Nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.
Thẩm Chính mở miệng: “Trên tay ngươi là thứ gì đó, lấy lại đây cho ta xem.”
Triệu Nhị Cẩu: “…”
Tới rồi, lại tới nữa rồi, cái ngữ khí ra lệnh quen thuộc này.
Thẩm thiếu gia nếu cầm lưỡi liềm đi chơi thì ngày hôm này hắn còn làm gì được nữa?