Trình Chiêu không biết nên nói cái gì.
Những người này lại đây, hắn cũng không thèm để ý tới. Chỉ là Thẩm Chính cứ khăng khăng muốn những người này lưu lại làm việc nhà nông, hắn đành phải coi như không nghe không thấy.
Hắn đi vào trong nhà đem ghế ra, đặt ở dưới bóng cây, đám thư sinh kia lập tức ngồi xuống, mệt mỏi đ.ấ.m eo bóp chân.
Mà sắc mặt Trình Chiêu nhàn nhạt, đi vào trong nhà.
Thẩm Chính bước nhanh đến trước mặt Trình Loan Loan, đắc ý nói: “Ba chiếc xe ngựa hẳn là có thể tuốt được gần bốn năm cân lúa, cộng thêm mấy đồng môn này của ta cùng với A Phúc nữa, hẳn là có thể tuốt được hơn hai mươi cân lúa. Như vậy nhiệm vụ hôm nay của ta và A Phúc đã hoàn thành rồi, nhiệm vụ ngày mai cũng xong luôn.”
Hắn ưỡn ngực, một bộ dáng cầu khen ngợi.
Trình Loan Loan trầm tư không nói chuyện, trong nháy mắt hắn liền nóng nảy: “Này, mặc dù không phải là ta tự mình động thủ, nhưng nhiệm vụ đúng là đã hoàn thành rồi, ngươi cũng không thể không giữ lời được.”
Trình Loan Loan ngước mắt nhìn hắn: “Tên của ta không phải là này, ngươi có thể giống như cha ngươi, gọi ta là Triệu Trình thị, cũng có thể giống như A Phúc, gọi ta là Triệu đại thẩm.”
Thẩm Chính giật giật khóe miệng, cực kỳ không tình nguyện mở miệng: “Gọi ngươi là Triệu đại thẩm là được rồi.
Trình Loan Loan gật đầu mở miệng: “Ngươi biết cách mượn ngoại lực để đạt được mục đích, thực sự rất thông minh, giống như ở trên tiền tuyến quân sư không kiêu dũng thiện chiến như mấy chiến sĩ, nhưng quân sự lại có thể chỉ huy thiên quân vạn mã.”
Thẩm Chính trợn tròn mắt, Triệu đại tẩu thế mà lại đánh đồng hắn với quân sư tác chiến, chẳng lẽ hắn lợi hại đến như vậy sao?
“Ngươi có thể nghĩ đến việc mượn dùng sức của đồng môn là rất tốt. Nhưng bọn họ chỉ là thư sinh, bốn năm người cộng lại mới ngang một nam nhân tráng niên trong thôn.” Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng nói: “Mượn dùng sức người còn chẳng bằng mượn dùng gia súc, ví dụ như trâu ngựa. Chẳng qua là bánh xe ngựa quá nhỏ, đi tới đi lui gần một canh giờ mà cũng mới chỉ tuốt được chừng bốn năm cân lúa, hiệu suất quá thấp, lợi bất cập hại.”
Thẩm Chính cũng đang suy tư vấn đề này, nhưng không nghĩ ra đáp án.
“Nếu có một tảng đá giống như bánh xe, cứ để con ngựa kéo đá lăn qua lăn lại trên lúa, làm ít công to.” Trình Loan Loan nhắc nhở hắn: “Tìm đá tảng ở trên núi rất dễ, chỉ là muốn làm thành giống như bánh xe chỉ sợ hơi khó thôi.”
“Cái này có gì mà khó chứ, ta đi tìm thợ đá làm ra, chỉ cần một buổi tối thôi là có thể làm được rồi.” Thẩm Chính nhe răng cười rộ lên: “Triệu đại thẩm, nếu ta làm được chuyện này, lần sau khi cha ta đến, ngươi phải khen ta giống như hôm nay, được không?”
“So sánh hắn với quân sư, để xem cha sau này còn dám mắng hắn vô dụng nữa không.”
Trình Loan Cong không nhịn được cười, gật đầu: “Đương nhiên được, ngươi đi chiêu đãi đồng môn trước đi, ta vào nhà nấu chút nước trà.”
Thẩm Chính quay đầu đi tìm đám người Trịnh Vọng Phong nói chuyện.
Tiền Huy mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, lạnh giọng khinh bỉ nói: “Đường đường là con trai của huyện lệnh, thế mà lại cùng một nông phụ tán gẫu lâu như vậy.”
Thẩm Chính cười nhạo: “Sĩ nông công thương, nông dân là đứng ở vị trí thứ hai, nông phụ còn cao quý hơn con trai thương nhân như ngươi nhiều. Tiền Huy ơi là Tiền Huy, vốn thấy ngươi làm việc lâu như vậy, ta đã chuẩn bị tha thứ cho ngươi rồi. Thế mà ngươi lại muốn châm chọc ta, cục tức này của ta vẫn không nuốt trôi được, ngươi nói làm sao bây giờ?”
Tiền Huy tức c.h.ế.t đi được: “Chúng ta đến là để xin lỗi Trình Chiêu, còn cục tức này của ngươi không nuốt trôi được có liên quan gì đến ta chứ?”
“Ta và Trình Chiêu là hảo huynh đệ, buổi tối hảo huynh đệ ngủ chung với nhau. Ta không tha thứ cho ngươi, hắn nhất định cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Thẩm Chính cười hì hì: “Như vậy đi, lát nữa ngươi trở về trấn, tìm thợ đá có kỹ thuật tốt nhất của trấn Bạch Vân, hỗ trợ làm một cái bánh xe bằng đá…”