Mãi đến khi có hạt mưa nhỏ xuống trên mặt, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời mới vừa rồi còn trong veo thì lúc này đã đột nhiên lạch cạch lạch cạch bắt đầu mưa.
“Trời mưa rồi!”
“Ta đã hai ba tháng chưa thấy trời mưa rồi!”
“Nước mưa xối ở trên người thật thoải mái!”
“Người có thể hứng mưa chứ lúa thì không thể, mau, thu lúa!”
“…”
Người trong thôn hoảng loạn, Trình Loan Loan cũng mau chóng sai mấy hài tử thu hết thóc trong sân vào nhà.
Cuối hè, hạt mưa lạch cạch rơi xuống nóc nhà, thuận theo cỏ lau nhỏ xuống mặt đất, xóa thành một cái hố nhỏ, nước mưa càng ngày càng nhiều, hố trên đất cũng càng lúc càng lớn, dần dần hố nhỏ biến thành hố to, đọng rất nhiều nước mưa, gà vịt ngỗng kêu lên không ngừng, sói và chó chạy tới chạy lui trong sân, sau đó ngồi xổm ở dưới mái hiên nhìn mưa, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra cuốn mấy giọt nước mưa vào trong mồm.
Trình Loan Loan đứng ở cổng, nhìn về phía đồng ruộng, một trận mưa tưới đầy ruộng đồng khô cạn.
Tái sinh lúa chính là thời điểm cần nước, có nước mới có thể xanh tươi trở lại, xanh tươi trở lại mới có thể nảy mầm nhảy nhánh, nàng đang sầu làm sao thuyết phục lý chính mở kênh tưới ruộng, lúc này trời cao liền cho mưa xuống, thật sự là trời đang giúp nàng mà. Đợi thêm tầm vài ngày nữa, trong ruộng hẳn là sẽ có thay đổi.
“Không phải chứ, vậy mà dột nhà!”
Thẩm Chính đột nhiên lên tiếng kinh hô, vội vàng nhảy dựng lên.
Chính giữa nhà chính, giọt mưa thuận theo cán cỏ lau một giọt một giọt rơi xuống, vừa vặn nhỏ ở trên đầu Thẩm Chính.
Trình Chiêu lạnh nhạt mở miệng: “Chỗ ta cũng dột.”
Không chỉ hai chỗ này mà còn chỗ bên phòng ngủ cũng bị dột nước.
Trình Loan Loan xem như trải nghiệm cái gì gọi là ngoài phòng trời mưa to, trong phòng đổ mưa nhỏ.
Trên mặt đất là bùn đất, sau khi mưa xuống, trên mặt đất ướt sũng, Trình Chiêu Thẩm Chính và A Phúc đêm nay sợ là không có nơi để ngủ.
Triệu Đại Sơn ho khan một cái nói: “Mùa xuân lúc mưa xuống con nhớ rõ vị trí bị dột, có điều về sau bận quá nên con quên mất chuyện này, chờ mưa tạnh thì con sẽ đi sửa mái nhà ngay.”
Trình Loan Loan gật đầu, nóc nhà đúng là cần phải tu sửa, nhưng mà chuyện lợp nhà cũng phải đưa vào danh sách quan trọng.
Mưa rơi tí tách tí tách nhỏ dần, người vào sân là Triệu lão thái thái.
Bà cụ đi tới, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống, mở miệng dò hỏi: “Ngày mai ta lên trấn bán chút lương thực, nàng dâu lão đại, con muốn đi cùng không?”
Trình Loan Loan không muốn bán lương thực, nhưng mà nhập gia tùy tục, nàng cũng không muốn thay đổi quá khác biệt, mở miệng hỏi: “Bán bao nhiêu?”
Triệu lão thái thái mở miệng nói: “Nộp thuế xong cũng không còn lại bao nhiêu, bán một hai trăm cân giữ lại chút tiền khẩn cấp trên tay, còn lại thì đổi thành gạo cũ giá rẻ và gạo kê là có thể chống đỡ đến vụ thu hoạch mùa xuân rồi.”
Thẩm Chính không có mở miệng, nếu là lúc trước, hắn nhất định sẽ hỏi vì sao lại lấy gạo mới đi đổi gạo cũ, gạo mới ăn ngon biết bao, gạo cũ đã có một phần biến thành màu đen mốc meo rồi, khó mà nuốt xuống… Nhưng bây giờ hắn hiểu được, trong ruộng thu hoạch quá ít, một nhà ăn uống bình thường tuyệt đối ăn không tới vụ thu hoạch mùa xuân được, nhưng nếu như đổi thành gạo cũ và gạo kê thì có thể ăn thêm một thời gian.
Nếu như không đến thôn Đại Hà, hắn tuyệt không thể biết được nông dân trồng lúa vậy mà ăn không nổi gạo trắn.
Bà cụ nói xong chuyện lương thực, lại từ trong tay áo lấy ra một cái yếm: “Đây là nha đầu Hạ Hoa dùng vải rách khâu lại thành cái yếm, nói là chuẩn bị cho oa nhi trong bụng nàng dâu Đại Sơn, con xem thử thế nào?”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua, có chút sợ hãi thán phục, không nghĩ tới một đôi bàn tay thô ráp ấy của Hạ Hoa vậy mà có thể thêu ra cái yếm tinh xảo như vậy.
Nàng cười nói: “Ngày mai không phải đi lên trấn sao, vừa vặn cầm đến thêu phường hỏi một chút, nếu như trị giá mấy tiền đồng thì về sau Hạ Hoa có thể làm nghề này.”
Nhận được lời xác nhận của Trình Loan Loan, bà cụ lúc này mới yên tâm, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lão nhân gia bà bắt đầu chú trọng ý kiến của nàng dâu này, nếu như nàng dâu lão đại nói không có vấn đề, vậy chắc chắn là không có vấn đề mấy.