“Nàng dâu lão đại, ngươi cũng quá keo kiệt!” Triệu lão thái thái nhịn không được mắng, “Thẩm thiếu gia là nhi tử duy nhất của Huyện lệnh đại nhân, công tử ca nhi kim tôn ngọc quý, ngươi sao có thể cho Thẩm thiếu gia ăn trứng thối, cái trứng gà này để chí ít bảy tám ngày, thối đến mức không thể thối hơn được nữa, ăn sẽ c.h.ế.t người đấy!”
Trình Loan Loan sững sờ.
Trong nhà, trứng gà hai con gà mái trong nhà đẻ bị ăn sạch trong ngày rồi, làm sao giữ đến bảy tám ngày!
Vả lại, trong nhà gần đây cũng không ăn trứng luộc, cái trứng này của Thẩm Chính ở đâu ra… Được rồi, nàng nhớ ra rồi, đây là ngày thứ ba thu hoạch lúa, bởi vì chuyện trục lăn lúa nên nàng ban thưởng cho đứa nhỏ này.
Nhiều ngày như vậy trôi qua, cái trứng này vẫn còn giữ lại?
Qúy công tử ca nhi như Thẩm Chính vậy mà lại giữ trứng gà lại không nỡ ăn?
“Khụ khụ!” Thẩm Chính mặt không đổi sắc nói, “Ta còn tưởng là trứng gà sống, có thể để nhiều ngày, dự định giữ lại mang về cho cha ta ăn…”
Triệu lão thái thái tò mò hỏi: “Huyện lệnh đại nhân bình thường ngay cả trứng gà cũng không có ăn sao?”
“Dĩ nhiên không phải!”
Thẩm Chính lập tức phủ định.
Cái trứng này là hắn thông qua cố gắng của mình mà có được, không giống với những quả trứng gà khác, ý nghĩa khác nhau.
Hắn đương nhiên biết trứng gà thối rồi không thể ăn, hắn chính là muốn mang về cho cha hắn nhìn một chút, biết hắn có bao nhiêu lợi hại.
“Hài tử đáng thương…” Triệu lão thái thái kéo tay Thẩm Chính, “Huyện lệnh đại nhân thật là một người quan tốt, thà mình không có ăn đều muốn giảm thuế cho bách tính chúng ta, Huyện lệnh đại nhân yêu dân như con, để bách tính có thể ăn được lương thực, sao có thể để cho Huyện lệnh đại nhân ăn trứng thối… Thẩm thiếu gia, lão bà tử ta cho ngươi biết, cái này, là trứng thối, không thể ăn, chờ qua hai tháng nữa vịt trong nhà đẻ trứng, ta gánh một ít đưa đến huyện nha…”
Bà nói xong trực tiếp ném quả trứng thối trong tay vào bụi cỏ ven đường.
Thẩm Chính: “…”
Qủa trứng gà hắn giấu ở trong n.g.ự.c bảy tám ngày, quả trứng gà bị người ta chê thối bảy tám ngày cũng không vứt bỏ, vậy mà cứ bị ném xuống như thế.
Nếu như hiện tại hắn nhảy xuống xe bò nhặt trứng gà thì có ảnh hưởng đến thân phận nhi tử Huyện lệnh của hắn hay không?
Trình Loan Loan loáng thoáng hiểu ra được cái gì.
Nhưng mà hài tử này c.h.ế.t sĩ diện, nàng vẫn không bóc trần chuyện này.
Xe bò lắc lư đến trấn Bình An, một đoàn người từ trên xe bò đi xuống, ai làm việc nấy.
Thẩm Chính cà lơ phất phơ đi đến huyện nha.
Trình Chiêu đi đến Mặc Bảo trai lớn nhất trấn Bình An.
Trình Loan Loan cùng Triệu lão thái thái và cả Triệu Đạt cùng đến cửa hàng lương thực.
Đến cửa hàng lương thực mới biết được thì ra lúc ngày mùa thu hoạch, Huyện lệnh đại nhân phát một chút chính lệnh liên quan tới lương thực, các đại thương không được phép tự thu mua lương thực của nông dân, nông dân nếu như muốn bán lương thực thì phải đưa đến kho lúa của trấn Bình An, toàn bộ gạo Hồ Châu thống nhất mười văn tiền một cân.
Giá lương thực của cửa hàng lương thực cũng bị hạn chế, cao nhất không cho phép vượt quá mười hai văn tiền, lại còn giới hạn bán ra, không cho phép cửa hàng trữ lương thực quá nhiều.
Năm trước gạo là sáu văn tiền một cân, giá mười hai văn này mặc dù so với những năm qua cũng cao hơn không ít, nhưng mà ở trong thời đại lương thực thiếu như này, cái giá này xem như rất hợp lý, nếu như không có chính lệnh can thiệp, thương nhân bán lương thực tích trữ lương thực một tháng sau lại lấy ra bán, giá cả của gạo sợ là sẽ lên đến năm mươi văn.
Tới lúc đó, tiền sẽ không đáng giá, lương thực mới là đồng tiền mạnh.
Mà bởi vậy xã hội sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng, bách tính có tiền cũng mua không nổi lương thực, sẽ thành lưu dân, lưu dân tụ tập dễ khởi nghĩa tạo phản…
Trình Loan Loan âm thầm khen đương kim triều đình, lương thực hạn chế bán ra có thể giảm bớt lưu dân sinh ra, ngăn cản không ít hậu hoạn.
Triệu Đạt mang theo ba trăm cân lương thực đến trên trấn, toàn bộ đổi thành tiền bạc, trong nhà hắn có bệnh nhân, cần tiền bạc chữa bệnh, tiền với hắn mà nói mới là quan trọng nhất.
Triệu lão thái thái mang tới bốn trăm cân lương thực, một nửa đổi thành tiền đồng, một nửa khác đổi thành gạo kê và mì đen, kiều mạch, bột đậu các thứ.
Trình Loan Loan theo đó mà làm, một trăm cân gạo cuối cùng biến thành năm mươi cân gạo kê, hai mươi cân mì đen, hai mươi cân bột kiều mạch, hai mươi cân hạt đậu, hai mươi cân diêm mạch, hai mươi cân gạo cũ…