Nghe được những lời này, trong lòng Thẩm huyện lệnh cảm thấy được an ủi.
Nhi tử này của hắn trước kia trước nay chỉ biết ăn nhậu chơi bời, rõ ràng là đầu óc linh hoạt thông minh, lại không muốn phí thời gian nghiên cứu văn chương. Việc có liên quan đến đọc sách viết chữ, sau khi tan học tiểu tử này sẽ không bao giờ đụng đến.
Đây là lần đầu tiên nhi tử cùng hắn bàn luận những vấn đề này.
Điều này chứng minh khoảng thời gian ở thôn Đại Hà, nhi tử đã bị Trình Chiêu ảnh hưởng. Đây quả nhiên là chuyện tốt.
Chẳng qua, nhi tử nhà hắn phải thất vọng rồi.
“Trấn Bình An có ba mươi sáu thôn, ta là quan phụ mẫu, không thể bên trọng bên khinh. Xây học đường ở một thôn thì các thôn khác cũng phải tu sửa học đường, con có biết khoản chi tiêu này lớn bao nhiêu không?” Thẩm huyện lệnh vỗ vai Thẩm Chính: “Con có thể để tâm đến chuyện này chứng tỏ con đã trưởng thành, nhưng bất luận là chuyện gì cũng phải nhìn từ thực tế, cần phải suy xét rõ ràng từng khía cạnh. Tương tự như chuyện viết văn, sau khi xác định được chủ đề thì cần phải…”
“Được rồi cha, con biết rồi!” Thẩm Chính không kiên nhẫn cắt ngang: “Không xây học đường cũng được, vậy ngài cho con ít bạc đi, con muốn mua ít giấy mực cho hài tử ở thôn Đại Hà. Việc này thì được chứ ạ?”
Hai bộ bút, mực, nghiên và giấy mà Trình Chiêu dùng làm phần thưởng đã quá cũ, lông bút đều đã xù hết, căn bản là viết không ra chữ.
Hơn nữa, chỉ có hai người có giấy mực để dùng, ba, bốn mươi người khác chỉ có thể ngồi nhìn sao?
Hắn mua bốn, năm chục bộ mang về cho đám hài tử nghèo đó, bọn chúng nhất định sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, địa vị của hắn trong lòng đám nhỏ nhất định sẽ vượt qua Trình Chiêu.
“Cha, ngài sẽ không cự tuyệt yêu cầu thứ hai chứ?” Thẩm Chính vươn tay, “Một bộ bút mực cùng giấy có giá hai lượng bạc, năm mươi bộ vị chi là một trăm lượng, cha mua đưa cho con đi.”
Thẩm huyện lệnh cảm thấy thịt có chút đau, hắn tuy là quan viên, nhưng bổng lộc thật sự không cao, không nhận của đút lót nên thành ra cũng chỉ là hai bàn tay trắng.
Chi phí ăn mặc này nọ trong nhà chỉ dựa vào bổng lộc thì là không đủ. Là mẫu thân hắn trong khoảng thời gian hắn gian khổ học tập, đặt mua hai cái cửa hiệu và một cái thôn trang, về sau chuyển tới trấn Bình An, sản nghiệp đó liền giao cho tộc nhân xử lý, tiền lời kiếm được mỗi năm sẽ sai người mang tới cho hắn. Nhưng tiền lời một năm cũng chỉ hơn hai trăm lượng bạc.
Tiểu tử này vừa mở miệng đã muốn nửa năm tiền lời của Thẩm gia.
Thôi vậy, đứa nhỏ này cũng khó có được một lần đưa ra yêu cầu đứng đắn, hắn thân là cha, ngoại trừ đáp ứng thì còn biết làm thế nào?
Thẩm huyện lệnh xoay người vào thư phòng, lấy ra xấp ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Thẩm Chính.
Thẩm Chính cầm ngân phiếu rồi chạy như bay về phía cổng thành.
Đồ vật mà Trình Loan Loan cùng Triệu lão thái thái cần đều đã đặt xong, Trình Chiêu cũng đã chép xong sách, mọi người ngồi trên xe bò vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đợi. Vừa ngẩng lên thì đã nhìn thấy Thẩm Chính tay trái tay phải đều đang xách hai cái bao tải lớn.
Triệu lão thái thái lập tức nhảy xuống xe, đi qua xách phụ: “Thẩm thiếu gia, đây là gì mà nặng vậy?”
“Đây là giấy và bút mực.” Thẩm Chính ngồi trên xe bò, mở bao bố ra: “Tổng cộng là năm mươi bộ, đúng lúc đưa tới cho đám nhỏ ở học đường.”
Trình Loan Loan nhíu mày: “Ngài không phải trở về thay xiêm y sao?”
Thẩm Chính vỗ đùi.
Hắn không ngừng muốn tắm rửa thay xiêm y, còn muốn đầu bếp ở huyện nha làm vịt bát bảo, sư tử đầu, gà luộc, thịt thập cẩm.. cho hắn ăn thật no.
Còn có bạc trong túi muốn đưa cho cha bảo quản.
Cuối cùng hắn hoàn toàn quên hết!
Hắn bây giờ xuống xe, trở lại còn kịp không?