Triệu Nhị Cẩu suy nghĩ rồi nói: “Đệ mua hết ba cân này, ngày mai đem lên trấn trên để bán thử.”
Lần trước khi nương bán thạch băng, đầu tiên là cho ăn thử miễn phí, có phải hắn cũng có thể dùng lại phương pháp này không, cho người ta ăn miễn phí, nếu họ thấy thích ăn thì đương nhiên sẽ bằng lòng bỏ tiền ra mua.
Dùng ba cân thịt để dò la trước đi.
Thẩm Chính sờ sờ cằm rồi nói: “Lòng heo mặc dù giá cả tương đối rẻ, nhưng nếu muốn mua một lần nhiều như vậy thì cũng có chút khó khăn. Hay là như vậy đi, đại thẩm, ta cung cấp cho ngài nguyên liệu, ngài vừa nói ở trấn trên bán lòng heo là mười lăm văn tiền một cân, ta bán cho ngài mười bốn văn tiền, ngài cũng có thể giảm bớt một ít chi phí.”
Trình Loan Loan tò mò nhìn hắn: “Ngươi là thiếu gia, làm sao lại hiểu việc buôn bán?”
“Ta đã nói rồi, bổn thiếu gia việc gì cũng làm được, phải xem có muốn làm hay không thôi.” Thẩm Chính hừ một tiếng. “Trình Chiêu, ngươi có còn nhớ ở thư viện Nam Phủ có một người tên là Chu Dương không? Cha hắn là đồ tể g.i.ế.c heo, A Phúc, sáng mai ngươi đi một chuyến đến trấn Hà Khẩu, nói chuyện bàn bạc rõ ràng với Chu Dương, nói rằng bổn thiếu gia muốn mua hết tất cả lòng heo trong nhà hắn với giá mười văn tiền một cân mỗi ngày.”
Ở thời đại này, lòng heo cũng không phải thứ được người khác yêu thích, tuy rằng giá cả so với thịt heo thì rẻ hơn một ít, nhưng xử lý nó rất phiền toái, hơn nữa làm thế nào thì người cũng sẽ bị ám mùi hôi, ngoại trừ những người khốn khó, người ở trấn trên sẽ không bao giờ mua thứ này, mà người nghèo thì cũng không thể ra tay hào phóng để mua thứ này được, cho nên lòng heo thường sẽ được giữ lại để cho nhà mình ăn.
Hầu hết heo ở trấn trên sẽ đưa đến các lò mổ heo để xử lý, sau đó mới đem tới những quầy bán thịt heo để bán.
Đồ tể là người đầu tiên đụng đến nội tạng của heo, nếu hắn mở miệng nói muốn mua hết số lòng heo này thì cơ bản những người bán thịt heo sẽ không từ chối.
Vấn đề khó khăn nhất là nguồn cung cấp nguyên liệu đã được giải quyết, việc buôn bán món kho gần như là có thể làm được.
Trình Loan Loan nhìn về phía Triệu Nhị Cẩu: “Con tính toán sẽ bán bao nhiêu tiền một cân?”
Triệu Nhị Cẩu gảy bàn tính rồi nói: “Mỗi cân Thẩm thiếu gia có thể kiếm được bốn văn tiền, còn nương có thể kiếm hai mươi mốt văn tiền, con thấy con không thể kiếm ít hơn nương được, vậy thì con sẽ bán sáu mươi văn tiền một cân.”
“Nhị Cẩu, đệ đây là hét giá mù quáng.” Triệu Đại Sơn cực kỳ không đồng ý. “Hơn hai mươi văn tiền một cân thịt, người trong thôn chưa chắc được vài người mua nổi. Đệ muốn bán sáu mươi văn tiền, thế thì chỉ có người điên mới mua thôi.”
“Đại ca, huynh không hiểu.” Triệu Nhị Cẩu nghiêm túc nói. “Món kho này không phải để bán cho người trong thôn, sao phải để ý bọn họ có mua nổi hay không làm gì. Ví dụ như một tháng trước chúng ta bán thạch băng là hai văn tiền một bát, người trong thôn không phải cũng không mua nổi sao? Thôn Đại Hà của chúng ta không phải là nơi kiếm tiền tốt, nếu muốn kiếm tiền thì phải đến chỗ những kẻ có tiền thích đi, giống như là tửu lâu, hoặc là đi bán rong, còn sợ bọn họ không có chút tiền đó hay sao?”
Thẩm Chính vô cùng đồng ý: “Còn có một nơi khác tốt hơn, Di Hồng Lâu, những kẻ đi tới nơi này đều là người có tiền.”
Triệu Nhị Cẩu tò mò quay đầu hỏi: “Di Hồng Lâu là nơi nào?”
Trình Chiêu cũng không nhịn được hỏi: “Hai chữ Di Hồng rất có ý vị, đó là nơi nào?”
Thẩm Chính cười nhạo: “Ha ha ha ha, không phải chứ Trình Chiêu, ngươi vậy mà ngay cả Di Hồng Lâu cũng không biết. Triệu Nhị Cẩu là kẻ nhà quê, không biết cũng là chuyện bình thường, còn ngươi không phải vẫn luôn sống ở trấn trên sao, sao không đi Di Hồng Lâu liếc mắt xem một cái…”
Mí mắt Trình Loan Loan giật giật.
Tên là Di Hồng Lâu, hơn nửa vẻ mặt Thẩm Chính còn cười càn rỡ như thế, nàng loáng thoáng biết được nơi này là nơi nào.
Nàng mạnh mẽ đứng dậy, ho khù khụ mở miệng: “Thẩm thiếu gia, ngươi theo ta ra đây một chút.”
Thẩm Chính còn tưởng là bàn chuyện buôn bán, hắn đứng dậy bước ra ngoài.