Triệu Nhị Cẩu chế giễu lại: “Không phải ngươi cũng như vậy sao, một thân áo vá mà còn không biết xấu hổ nói ta nữa à?”
“Mặc dù ta mặc y phục có miếng vá nhưng trong bụng ta có mực, có tài hoa, có khí chất thánh nhân. Bụng có thi thư tự nhiên sẽ có khí chất, y phục rách nát không ngăn được khí chất của ta, cho nên, ta không hề quê mùa.” Thẩm Chính dùng lá cây làm quạt, lắc lư nói: “Nếu ngươi đi vào trong thành buôn bán, phải mặc một thân y phục sạch sẽ gọn gàng, nếu không thì những thương nhân kia mắt chó coi thường người khác, ngươi chưa kịp nói cái gì mà đã đuổi ngươi ra ngoài.”
Triệu Nhị Cẩu hừ nhẹ: “Cái này ta biết, không cần ngươi đến dạy.”
Triệu Tứ Đản nhảy nhót chạy ra: “Nhị ca, tiền của đệ giữ ở đây cũng vô dụng, cho huynh mượn làm vốn làm ăn này. Huynh nhớ kiếm tiền rồi thì trả lại cả gốc và lãi cho đệ đấy.”
Triệu Tam Ngưu cũng lấy túi tiền của mình ra: “Đệ cũng không dùng tiền, nhị ca, đều giao hết cho huynh này.”
Triệu Nhị Cẩu cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy, hắn có niềm tin vững chắc rằng mình có thể kiếm được tiền, cũng có niềm tin vững chắc là mình có thể làm cho hai đệ đệ đều kiếm được tiền.
Trình Loan Loan rất thích bầu không khí giúp đỡ lẫn nhau của mấy hài tử, sau khi nàng làm xong mấy việc lặt vặt trong tay, nàng đi một chuyến đến nhà lý chính.
Trong nhà lý chính cũng đang rất náo nhiệt. Mấy hài tử cãi nhau ầm ĩ trong sân, mỗi đứa cầm một khối điểm tâm, mấy tức phụ nhi thì ngồi trong sân cắt vải, may y phục mùa thu.
Sau khi thu hoạch, bán lương thực xong, nhà nào cũng hào phóng hơn một chút, mặt mày mỗi người đều tràn đầy vui sướng.
Bạn già lý chính ngẩng đầu, cười tủm tỉm nói: “Nương Đại Sơn ngươi tới đúng lúc lắm, trong nhà đang phát điểm tâm, là bánh xốp đào trăm vị, ngươi đến nếm thử xem.
Trình Loan Loan sao có thể tranh đồ ăn vặt của mấy hài tử chứ, nàng cười từ chối, mở miệng nói: “Lý chính thúc, ta đến đây là muốn tìm ngài nhờ giúp ta một việc.”
Lý chính thả tẩu thuốc trong tay xuống, nghiêm túc nghe nàng nói.
“Ngày mùa thu hoạch cũng làm xong rồi, vụ gieo hạt mùa thu tạm thời chưa cần làm gấp, ta định tranh thủ thời gian này xây nhà. Lúc trước bọn Đại Sơn thỉnh thoảng làm một ít gạch sống, tích góp được hơn hai ngàn viên rồi, chắc chắn là không đủ dùng.” Nàng nói đâu vào đấy: “Ta đã bảo Chiêu nhi vẽ một bản vẽ bố cục ngôi nhà, lý chính thúc hỗ trợ xem thử cần bao nhiêu gạch sống?”
Lý chính cầm lấy bản vẽ, người nông thôn xây nhà đều tự nhẩm tính trong lòng, lại ở hiện trường chỉ đạo xây lên là xong việc, sẽ không có người chuyên môn vẽ ra một bản vẽ như thế này.
Trên bản vẽ các đường nét rất rõ ràng, còn có mấy chữ ghi chú lại nữa.
Lý chính vốn biết một ít chữ, mấy ngày nay mỗi lần Thiết Trụ học xong trở về đều sẽ ở nhà dạy đệ đệ muội muội, lý chính lại học theo một ít, những chữ viết ở trong này đều là những chữ hay gặp hằng ngày, lý chính đều biết.
“Nương Đại Sơn, căn nhà này của ngươi thực sự rất lớn.” Lý chính nhịn không được nói: “Nhà chính rất lớn, phòng bếp cũng lớn, còn có chỗ dành riêng để ăn cơm nữa. Bốn hài tử mỗi đứa một phòng, ngươi cũng một gian phòng, lại thêm một thư phòng, còn có hai phòng cho khách, ngươi còn muốn vây một cái sân rộng, ở sân sau còn vẽ thêm một nhà xí với phòng tắm nữa, căn nhà này cũng cần không ít gạch sống đâu, ít nhất cũng cần đến tám vạn chín vạn viên đấy.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Mấy hài tử đều phải thành thân, thành thân xong trong nhà liền có thêm hài tử. Nếu đã định xây nhà rồi thì xây một lần cho thật lớn luôn, miễn cho sau này lại thiếu chỗ ở. Hơn nữa, Thẩm thiếu gia còn không biết sẽ ở chỗ này bao lâu, còn có chất tử của ta trước mắt cũng chưa đi nữa, vậy nên chắc chắn cũng phải chuẩn bị phòng cho khách…”
Nàng còn khoanh vùng một cái sân lớn, phía trước sân trải đá xanh, trồng mấy cái cây, làm thành nơi vui chơi giải trí. Phía sau nối liền với mảnh đất hoang mà nàng mua được, dùng để nuôi gà vịt ngỗng. Súc vật nuôi ở sân sau thì phía trước cũng sạch sẽ hơn rất nhiều, cũng sẽ không có mùi hôi thối.
Lý chính nhẩm tính nhân khẩu của nhà Trình Loan Loan. Sinh bốn nhi tử, nếu như không phân gia thì quả thật phải ở một căn nhà lớn như vậy mới có thể ở được.
Ông đứng dậy nói: “Đi, trước tiên đi xem mảnh đất định xây nhà kia. Nếu như nền đất ở đó không được thì sợ là phải cân nhắc chỗ khác…”
Trình Loan Loan đứng dậy, cùng lý chính đi về phía mảnh đất hoang kia.