“Mặc kệ tin hay không, ta đều phải đi một chuyến.” Lý chính đứng dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Đạt dắt bò xuống ruộng. Ông hô to một tiếng: “Triệu Đạt, ngươi làm gì vậy?”
Triệu Đạt vô tội ngẩng đầu: “Nhàn rỗi không có việc gì nên cày ruộng, cọc lúa có thể bón ruộng…”
“Bình thường không thấy ngươi chịu khó bao nhiêu, lúc này sao lại bắt đầu làm chuyện hồ đồ.” Lý chính tức giận mắng: “Không phải nói rồi sao, giữ lại cọc lúa để thiêu c.h.ế.t trứng châu chấu, ngươi xới cọc lúa lên rồi đốt lên toàn là khói, ngươi muốn hun c.h.ế.t ai. Được rồi, được rồi, đuổi bò ra đi, ngàn vạn lần đừng cày ruộng, đến lúc đó bị thiệt thòi thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Lý chính lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, một vãn bối như Triệu Đạt nào dám phản bác, đành phải hậm hực dắt bò đi.
Lý chính càng nôn nóng hơn, trong thôn bọn họ có người cày ruộng, vậy các thôn khác có lẽ cũng sẽ có một số người chịu khó đã sớm bắt đầu xuống ruộng dọn dẹp ruộng đồng. Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết.
Ông ngại xe bò lắc lư đi quá chậm nên quyết định dựa vào hai chân để đi đến trấn trên.
Lý chính vội vội vàng vàng đi rồi.
Trình Loan Loan về đến nhà thì bữa sáng đã chuẩn bị xong. Sau khi cơm nước xong, nàng phân công nhiệm vụ cho mấy đứa nhỏ.
Triệu Nhị Cẩu sáng sớm muốn lên trấn trên, nói là mời người ở trấn trên ăn thử thịt kho miễn phí. A Phúc lại đến trấn Hà Khẩu tìm người Chu gia xác định việc cung ứng, hai người vẫn chưa trở về.
“Chiêu nhi, cháu cùng Thẩm thiếu gia đến từ đường bên kia đọc sách đi, việc trong nhà không cần các cháu quan tâm.”
“Đại Sơn, con ở lại nhà, đợi lát nữa cha Thiết Trụ sẽ dẫn người đến đây, con phụ trách kiểm kê nhân số.”
“Tứ Đản, con ghi chép thông tin những người tới, đưa theo nông cụ gì, quyết định làm bao nhiêu ngày đều phải ghi rõ.”
“Tam Ngưu, con đi đến chỗ đất đã chọn ở bên kia núi giúp đỡ cuốc đất….”
Sau khi nàng dặn dò xong, Triệu An Giang liền dẫn mười mấy hán tử bước vào.
Những người này phần lớn đều là người của đội tuần tra, là những hán tử đáng tin, có sức lực, người cũng thành thật.
Tất cả mọi người đều đem theo các loại công cụ làm việc như đòn gánh, gầu xúc…, xếp hàng ở chỗ Tứ Đản đăng ký, tổng cộng là mười bảy người, một bộ phận chọn đất, một bộ phận hai người một hợp tác đúc gạch sống, còn có một bộ phận vận chuyển gạch sống đến chỗ đất trống trong thôn san ra phơi nắng….
Trình Loan Loan quan sát, cảm thấy vẫn quá ít người, gần mười vạn khối gạch sống, dựa vào hai mươi người, chỉ mỗi việc đúc gạch sống thôi đã tốn xấp xỉ hai ba mươi ngày giờ làm việc.
Nàng bảo Triệu Đại Sơn ngừng công việc trong tay lại, đi tuyển thêm khoảng hai mươi người nữa về, cứ như vậy mười ngày đã có thể đúc xong gạch sống, lại tốn thêm mười ngày nữa để xây nhà, không đến một tháng bọn họ sẽ có nhà mới ở.
Triệu Đại Sơn đi ra ngoài tuyển người.
Trình Loan Loan ở trong sân pha nước trà cho mọi người.
Lúc này, ở cửa có một cái đầu thò vào: “Đại thẩm, ta có thể giúp đỡ cùng đúc gạch sống không. Sức lực của ta lớn, làm việc rất nhanh nhẹn.”
Nàng quay đầu nhìn lại, là Trương Đại Cương, nhi tử của Trương Vô Lại, thời gian trước từng gia nhập đội tuần tra, được phân đến một tổ với Triệu Tam Ngưu. Tam Ngưu nói Trương Đại Cương biểu hiện không tệ lắm, tự mình trực ban thì không nói, còn thường đưa theo một nhóm tiểu đệ đi chung, nhóm tiểu đệ này là sức lao động miễn phí, chưa từng đòi hỏi gì cả.
Lúc ban đầu tiểu tử này cướp mất con thỏ của Tứ Đản, Trình Loan Loan đúng là rất không thích hắn, hơn nữa hắn lại là nhi tử ruột của Trương Vô Lại, trong lòng nàng vẫn hơi mâu thuẫn.
Nhưng tre xấu chưa hẳn không thể mọc ra măng tốt.
Đứa nhỏ người ta muốn vươn lên, dù sao nàng cũng không thể không cho cơ hội.
Trương Đại Cương hơi ngượng ngùng nói: “Triệu đại thẩm, đệ đệ ta cũng đến hỗ trợ, hai người chúng ta một ngày chỉ cần hai mươi văn thôi, được không?”
Một đứa nhỏ xuất hiện phía sau hắn, là đệ đệ của hắn Trương Đại Cường, năm nay mười tuổi, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể làm việc.
Trình Loan Loan mang sắc mặt thản nhiên mở miệng: “Hôm nay xem như làm thử, một ngày hai mươi văn, nếu hai người các ngươi làm tốt, ngày mai sẽ nhận ba mươi văn một ngày giống như mọi người.”
Trương Đại Cương vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Cám ơn Triệu đại thẩm.”
Hắn kéo Trương Đại Cường gia nhập đội ngũ đúc gạch sống, mặc dù sức lực không bằng người trưởng thành nhưng động tác rất nhanh nhẹn, Trương Đại Cường giúp đỡ chặt rơm rạ, động tác ra hình ra dạng.
Cứ như vậy bận rộn tới tận buổi chiều.
Lúc này, trên đường núi của thôn Đại Hà xuất hiện một chiếc xe ngựa.