Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lúc này lý chính mới dám đứng lên từ dưới mặt đất.
Những người đứng xung quanh đều vây lại chỗ này.
Bọn họ đã sớm nghe lý chính nói về việc tái sinh lúa, nhưng cả đám đều không tin tưởng. Bởi vì trước kia từng có người lười biếng không xử lý mấy cái cọc trong ruộng lúa, có ruộng thì những cái cọc đó bị phơi nắng trong một thời gian dài, cỏ trở nên khô héo, còn có ruộng có một ít nước, nó sẽ mọc ra lá cây màu xanh, nhưng cho dù để nó ở đó bao lâu thì nó cũng sẽ không trổ bông, càng không thể mọc ra hạt lúa, nên việc tái sinh lúa quả thật là mới nghe lần đầu.
Nhưng hiện tại Huyện lệnh đại nhân đã ra lệnh, bọn họ không tin cũng phải tin.
“Tất cả đều trở về bón phân cho đất, nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này!” Lý chính nghiêm mặt nói. “Mùa thu hoạch đã qua mười ngày, tầm mười ngày nữa lúa sẽ có thể trổ bông, chờ ngày bông nảy mầm, ta không tin các ngươi còn có thể ngồi yên được.”
Mọi người có thể không tin lý chính, nhưng lời nói của Huyện lệnh đại nhân thì bọn họ tin tưởng vô điều kiện, tất cả đều gật đầu.
Lý chính tiếp tục nói: “Đều là nhờ nương Đại Sơn phát hiện ra việc tái sinh lúa, chờ hơn một tháng sau khi thu hoạch được vụ mùa lần này, các ngươi nên cảm tạ nương Đại Sơn thật tốt.”
Trải qua hơn hai tháng chung sống, thái độ của người trong thôn đối với Trình Loan Loan đã sớm thay đổi.
Ban đầu Triệu Trình thị hết ăn lại nằm, làm kẻ ăn cây táo rào cây sung, chanh chua điêu ngoa!
Hiện giờ tính tình nương Đại Sơn ôn hòa, thông minh cơ trí, bề ngoài lại càng đẹp mắt!
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Nương Đại Sơn giúp chúng ta phát hiện ra nguồn nước, lại còn giải quyết nạn châu chấu, bây giờ còn phát hiện việc lúa tái sinh, đương nhiên chúng ta phải cảm tạ rồi!”
“Nếu lần này nhà chúng ta có thể thu hoạch hơn một trăm cân lương thực, ta nhất định sẽ đưa nương Đại Sơn mười cân!”
“Nhà ta cũng đưa mười cân!”
“…”
Trình Loan Loan không nghe được những lời này, nàng đang bí mật bón phân cho ruộng lúa nhà mình.
Phân bón có hạn, không thể bón hết cho năm mẫu ruộng được, tuy Triệu Đại Sơn bón phân đều đặn nhưng mỗi mẫu cũng không có bao nhiêu phân bón.
Nàng mua phân bón hiện đại từ trong thương thành, dựa theo hướng dẫn để bón xuống đồng ruộng.
Kỳ thật nếu lá gan nàng lớn hơn chút, mùa thu hoạch năm sau sản lượng lúa nhà nàng có thể thu được tới hơn một ngàn cân… Nhưng trước giờ tính nàng luôn cẩn thận, không dám mạo hiểm lớn như vậy, sợ sẽ làm lung lay nhận thức của nông nhân về sản lượng lúa nước ở thời đại này, tốt nhất không nên làm những chuyện kinh hãi thế tục như vậy.
Trình Loan Loan đi từ bên này đến bên kia ruộng, nhìn thấy Thẩm Chính đang ngồi trên cỏ, bộ dáng như có tâm sự nặng nề.
Đêm qua đứa nhỏ này chạy ra ngoài đến hơn nửa đêm mới về, buổi tối vừa mới về nhà nàng đã muốn đến hỏi chuyện, nhưng tiểu tử này đã nằm xuống đất giả vờ ngủ.
Có một số việc nên nói chuyện rõ ràng.
“Tiểu Chính!”
Nàng gọi một tiếng, cất bước đi qua.
Thẩm Chính nhấc mí mắt lên nhìn nàng một cái, khịt mũi, quay đầu nhìn về hướng khác.
Trình Loan Loan bật cười, sao đứa nhỏ này lại kiêu ngạo thế này.
Nàng ở trong ruộng lâu đến vậy, tiểu tử này không có khả năng không nhìn thấy nàng, rõ ràng là cố ý ngồi chờ ở trong này, chờ nàng đến nói chuyện.
“Ý của con ta hiểu được, đêm qua ta đã suy nghĩ cả đêm…” Nàng nói tới đây, cố ý ngừng lại một chút.
Quả nhiên Thẩm Chính xoay đầu nhìn lại.
Trình Loan Loan vẫn ôn nhu cười nói: “Con có thể thích ta, đồng ý cho ta thành mẹ kế của con, ta rất vui, nhưng ta đã có trượng phu, hơn nữa trong lòng ta chỉ có trượng phu của mình, tạm thời bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được vị trí của chàng ấy.”
Mặc dù Thẩm Chính đã đoán trước được điều này, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia thất vọng.
“Chẳng qua là, tuy không thể làm mẹ kế, nhưng ta cũng là thẩm thẩm của con, ta đối xử với Tứ Đản như thế nào liền đối xử với con như thế ấy.” Trình Loan Loan nhìn hắn. “Quan hệ mẹ kế và con riêng kỳ thật rất phức tạp, hơn nữa nếu ta mang theo bốn đứa nhỏ đến Thẩm gia, lỡ may tổ mẫu con bị khó chịu thì phải làm sao?”
Thẩm Chính hé môi, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
Những người nãi nãi hắn tìm cho cha hắn đều là người chưa từng kết hôn, nếu biết hắn tự tìm cho mình một người mẹ kế đã có con, phỏng chừng sẽ mắng c.h.ế.t hắn.
Mắng hắn cũng được nhưng hắn không hy vọng Triệu đại thẩm gặp tai vạ gió bay.
Trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười: “Thẩm, con đã biết rồi.”

Advertisement
';
Advertisement