Thẩm Chính lại vừa lúc không hề chú tâm vào chuyện chính nghe đến thanh âm liền ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ người bước đến trước mặt hai người lúc này, lông mày của hắn nhất thời cau lại: “Hai người các ngươi tới đây làm gì?”
Trịnh Vọng Phong tính tình ôn hòa nói: “Ta muốn cùng Trình huynh thảo luận một chút Tứ Thư Ngũ Kinh.”
Hắn đi qua, đứng lại trước mặt Trình Chiêu, tay cầm quạt giấy chắp lại nói: “Trình huynh, huynh có nguyện ý dành thời gian cùng ta tỉ mỉ luận một hai không?”
Trình Chiêu theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng trong đầu lại hiện ra lời nói của nhị cô.
Hắn mím môi nói: “Trịnh huynh, mời nói.”
Nghe vậy Trịnh Vọng Phong chậm rãi mà nói: “Hôm nay triều đình chiêu nạp hiền tài, dù là như vậy, cũng vẫn là thiếu hụt nhân tài chân chính, như thế nào cầu được nhân tài, là thượng vị học giả một mực đang tự luận vấn đề, đây cũng là sách luận về đề thi, không biết Trình huynh có kiến giải gì?”
Trình Chiêu đứng lên, chắp tay, mở miệng nói: “Kỳ thật khoa cử khảo thí chính là một loại phương thức tuyển chọn nhân tài, ngoài ra, còn có…”
Tiền Huy nhịn không được xen miệng vào: “Còn có thể dùng tiền quyên quan đấy, Tiền gia chúng ta có một đường thúc bà con xa chính là quyên mấy vạn lượng bạc trắng là có thể làm một chức quan nhỏ…”
Trình Chiêu nhếch khóe môi: “Quyên quan là vì muốn giảm bớt khó khăn tài chính cho triều đình, không hề liên quan đến tuyển chọn nhân tài.”
Thẩm Chính cà lơ cà phất ngồi ở trên ghế, cũng đã rõ ràng được cảm giác Trình Chiêu có chút mất kiên nhẫn ứng phó với hai người kia.
Hai người này một người là nhi tử huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, một người là công tử nhà phú thương, Trình Chiêu chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác tự nhiên đắc tội không nổi là đương nhiên, cha hắn tuy rằng cũng là huyện lệnh nhưng cũng không tiện đắc tội Trịnh Vọng Phong để đ.â.m đầu vào chỗ chết.
Con ngươi Thẩm Chính đảo một vòng, xoay người đi ra từ đường.
Trịnh Vọng Phong nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở cửa, khóe môi hiện lên một nụ cười ý tứ không rõ.
Cho dù Thẩm Chính có tri phủ đại nhân khen thưởng thì thế nào, lại không có lòng cầu tiến, sợ là ngay cả tú tài cũng thi không đậu nổi.
Thi không đậu tú tài, hết thảy đều chỉ là nói suông.
Trịnh Vọng Phong lôi kéo Trình Chiêu tiếp tục hàn huyên chưa tới một chén trà.
Triệu Tứ Đản như gió chạy vào, túm lấy tay áo Trình Chiêu chạy ra ngoài: “Đại biểu ca, nương đệ nhờ huynh giúp chẻ củi!”
Thẩm Chính đi theo có chút cạn lời, Trình Chiêu vai không thể khiêng tay không thể xách, Triệu thẩm cho tới bây giờ chưa từng để Trình Chiêu chẻ củi, Tiểu Tứ Đản này cũng không tìm cái cớ tốt một chút.
Trình Chiêu chắp tay nói: “Trịnh huynh, Tiền huynh, các huynh cung thấy đấy, trong nhà có việc thật sự là không đi không được, ngày mai chúng ta lại đàm luận về vấn đề này.”
Hắn đi theo Triệu Tứ Đản ra ngoài.
Thẩm Chính phe phẩy một chiếc lá lớn, thở dài nói: “Các ngươi cho rằng Trình Chiêu cũng giống như chúng ta cơm áo không lo sao, trời còn chưa sáng hắn đã phải dậy để làm việc, không làm việc thì không có cơm ăn, Triệu thẩm là nhị cô của hắn cũng không phải là mẹ ruột, chắc chắn sẽ không đau lòng hắn. Không nói nữa, ta cùng huynh đệ của hắn đi hỗ trợ làm việc.”
Nói xong hắn cũng xoay người rời đi.
Tiền Huy cười nhẹ: “Viện thí sắp tới, lại còn làm việc đồng áng, thật không biết là nghĩ như thế nào.”
Trịnh Vọng Phong mở quạt xếp ra: “Đây chính là sự lựa chọn của hắn, không liên quan đến chúng ta.”
Hắn cùng Trình Chiêu ở thư viện Nam Phủ đều là giáp đẳng sinh số một số hai, cha hắn mời cử nhân lén giảng bài cho hắn, mà Trình Chiêu lại ở trong thôn mỗi ngày chẻ củi, lúc viện thí, hắn nhất định có thể đè đầu Trình Chiêu, từ nay về sau học tử đệ nhất của thư viện Nam Phủ chính là hắn – Trịnh Vọng Phong.
Hắn quyết định vẫn là đi xe lên ngựa học tập, xe ngựa có thể pha trà, chỗ ngồi là đệm mềm, càng thêm thoải mái.
Trịnh Vọng Phong đi ở phía trước, Tiền Huy đi theo phía sau.
Hai người cẩn thận đi trên mặt đất bùn, tận lực không muốn làm bẩn giày gấm, đi chưa được mấy bước, trước mặt liền có một thiếu nữ xinh đẹp bước tới.