Trình Loan Loan ở bên này bận rộn luôn tay, thỉnh thoảng nhìn tiến độ của căn nhà mới một chút. Sau khi lên xà chính là lợp ngói, từng mảnh ngói lợp lên, dần dần ra hình dáng căn nhà.
Toàn bộ thôn Đại Hà có gần hai trăm hộ, trên thực tế cũng chỉ có bảy tám mươi hộ mới có năng lực xây nhà bằng gạch sống, phần lớn vẫn là nhà tranh.
Căn nhà của nàng so ra còn rộng rãi hơn cả căn nhà bằng gạch sống của lý chính, bởi vì mỗi phòng nàng đều trổ một cửa sổ, không chỉ rộng rãi mà còn có vẻ rất sáng sủa. Căn phòng vuông vắn, ánh sáng đầy đủ, xem như là căn nhà tốt nhất thôn Đại Hà hiện nay.
Trước cửa nhà mới, Tôn Thủy Cần yên lặng đứng đó.
Lúc trước chính là bởi vì ghét bỏ nhà Triệu Nhị Cẩu không có nhà ở, nàng ta mới lui mà cầu lựa chọn Triệu Thiển Căn.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nàng ta căn bản sẽ không…
Nàng ta cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu bước nhanh tới.
Triệu Nhị Cẩu đi rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía trước giống như căn bản là không chú ý tới sự tồn tại của nàng ta.
“Nhị Cẩu ca.”
Tôn Thủy Cần thật sự là nhịn không được, mở miệng gọi một câu.
Lông mày Triệu Nhị Cẩu chợt nhíu lại: “Ngươi ở chỗ này làm gì, Thiển Căn tìm ngươi khắp nơi đấy.”
“Ta…”
Tôn Thủy Cần im lặng.
Nàng ta cũng không biết mình ở chỗ này làm gì, nàng ta chính là hối hận, gả cho Triệu Thiển Căn rồi nàng ta liền hối hận.
Triệu Thiển Căn không đẹp như Triệu Nhị Cẩu, cũng không thông minh như Triệu Nhị Cẩu, suốt ngày đần độn không biết đang vui vẻ cái gì, nàng ta cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán.
“Thật ra ta…”
Nàng ta lại lên tiếng lần nữa.
Trong sân truyền đến tiếng gọi của Trình Loan Loan: “Nhị Cẩu, con mau tới đây.”
Triệu Nhị Cẩu không liếc mắt nhìn Tôn Thủy Cần một cái nữa, bước nhanh đi vào: “Nương, vào làm gì ạ?”
Trình Loan Loan không đề cập đến chuyện của Tôn Thủy Cần, nàng tin tưởng Nhị Cẩu có thể xử lý tốt.
Nàng mở miệng nói: “Trước đó đã có lòng heo cộng thêm thịt thú rừng mà Triệu thợ săn đưa tới tổng cộng là bảy mươi cân. Heo rừng còn lại khoảng một trăm hai mươi một trăm ba mươi cân nữa. Nhiều món kho như vậy, ngày mai có thể bán hết không?”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Đương nhiên có thể, Dương chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu lúc trước đã nói, một ngày ba trăm cân đều có thể bán được.”
Lúc trước là bận xây nhà, nhân thủ không đủ, chờ sau khi chuyển vào nhà mới, hắn sẽ bắt đầu lên kế hoạch đề cao một ngày bảy tám mươi cân món kho lên ba trăm cân, thậm chí nhiều hơn nữa.
Bán được càng nhiều, trong nhà càng kiếm được nhiều tiền hơn, cũng có thể nhanh chóng mua được một gian cửa hàng.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày hắn bán đi bảy tám mươi cân món kho, đại khái có thể kiếm được khoảng hai lượng bạc. Tiền kiếm được mỗi ngày, ngoại trừ mua cho người nhà một ít đồ ăn ngon còn lại tất cả đều giao cho Trình Loan Loan, tích lũy được cũng có hơn hai mươi lượng bạc.
Sau khi con người kiếm được tiền, sức mạnh sẽ rất đầy đủ, tầm nhìn cũng sẽ từ từ mở rộng.
Triệu Nhị Cẩu lúc này, cùng với Triệu Nhị Cẩu mà Trình Loan Loan mới biết đã hoàn toàn khác biệt rồi.
Không, phải nói rằng bốn hài tử trong nhà, còn có tức phụ lão đại, tất cả đều có biến hóa, là một dạng biến hóa hướng lên trên.
Gần hai trăm cân món kho, hai cái nồi cùng nhau nấu, bận rộn đến tận khuya mới xong.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Triệu Nhị Cẩu và Thẩm Chính đi xe bò lên trấn.
Thẩm Chính là muốn đi lên trấn Bình An, về nhà nói chuyện kia với cha mình cho rõ ràng. Triệu Nhị Cẩu vốn muốn tách ra nhưng không biết nghĩ đến cái gì, hắn cũng quyết định đi theo đến huyện nha một chuyến.
Xe bò đi đến trấn Bình An trước, đến cửa thành, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng.
Bởi vì Triệu Nhị Cẩu muốn tiếp xúc với mấy chưởng quầy tửu lâu, mỗi lần lên trấn đều mặc bộ xiêm y mới mà Thẩm huyện lệnh đã ban thưởng.
Thẩm Chính sợ bị so sánh, cũng mặc xiêm y mới. Vải may bộ y phục này là lần trước sau khi thu hoạch xong Trình Loan Loan mua cho, Ngô Tuệ Nương bớt chút thời gian may ra.
Hai người đến cửa huyện nha, thông suốt không trở ngại đi vào.
Lúc này Thẩm huyện lệnh đang ở thư phòng xử lý chính vụ, nghe thủ hạ nói nhi tử đã trở về, vội vàng đứng dậy đi ra nghênh đón.