Triệu Nhị Cẩu càng thêm ảo não: “Đây là lỗi của ta, hôm qua ta nên đến nói với Dương chưởng qũy một tiếng, không có việc gì, món kho dễ bán, ta lấy mang đi chỗ khác thử xem.”
Dương chưởng quỹ không muốn những món kho này bị đem đến tửu lâu khác cho lắm, nhưng hắn hiện tại cũng xác thực không có biện pháp, xe ngựa cũng không phải nhà ai cũng có, người có xe ngựa cũng không có khả năng chịu cho hắn mượn để vận chuyển món kho, chỉ có thể thở dài một hơi nói: “Ta hôm nay giữ lại sáu mươi cân, thật sự là xin lỗi.”
Trong gùi Triệu Nhị Cẩu lại còn có khoảng tám chín mươi cân món kho.
Hắn không chút lo lắng món kho bán không được, tùy tiện ở ven đường dựng một sạp hàng, không đến một canh giờ là đã có thể bán hết.
Hoặc là đi tìm tửu lâu khác hợp tác, tám chín mươi cân xấp xỉ vào được bốn quán trà tửu quán……
Thẩm Chính lộ ra nụ cười thần bí, “Ngươi xem Túy Tiên Lâu có hai tầng, xem như tửu lâu lớn nhất trấn Hà Khẩu, tòa phía bên kia có ba tầng, so với Túy Tiên Lâu còn lớn hơn, người cũng nhiều hơn, một ngày khách nhân có thể có gần một trăm người, bọn họ có thể ăn hết tám chín mươi cân món kho của ngươi.”
Triệu Nhị Cẩu nửa tin nửa ngờ: “Ta mỗi ngày đến trấn Hà Khẩu sao lại chưa từng nghe nói qua so Túy Tiên lâu còn có tửu lâu lớn hơn?”
Thẩm Chính đi trước dẫn đường: “Đi rồi chẳng phải ngươi sẽ biết sao?”
Con đường này là phố chính của huyện Hà Khẩu, tửu lâu, quán mì, cửa hàng lương thực, tiền trang, tiệm cầm đồ… cái gì cần có đều có.
Đi đến cuối con đường chính, đi về bên phải lại xuất hiện một con đường rộng lớn, bên đường là rất nhiều nhà cửa hoàn mỹ, ban ngày ban mặt, những nơi khác đều là người đến người đi nhưng bên này lại rất yên tĩnh.
Triệu Nhị Cẩu tò mò hỏi: “Đây là nơi nào?”
Thẩm Chính chỉ vào tòa nhà cao nhất phía trước, “Thấy chưa, đây là Di Hồng Lâu, thanh lâu lớn nhất trấn Hà Khẩu, hàng đêm sênh tiêu, nơi mà nam nhân có tiền ở trấn Hà Khẩu thích đến nhất.”
“Thanh, Thanh Lâu!” Triệu Nhị Cẩu lui về phía sau vài bước, “Nương ta đã nói, không được tới những địa phương thế này.”
“Nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa, ban ngày ban mặt người ta đến thanh lâu cũng không thể đãi khách được thì có cái gì phải sợ.” Ánh mắt Thẩm Chính tràn ngập sự khinh bỉ, “Chúng ta là tới bàn chuyện làm ăn, là người làm ăn kinh doanh chân chính. Túy Tiên Lâu món kho mấy trăm văn tiền một đĩa ngươi đã cảm thấy mắc, ngươi biết nơi này bán bao nhiêu không, một đĩa thức ăn, một bầu rượu, ít nhất là hai lượng bạc trở lên, bởi vậy mới nói, Di Hồng Lâu chính là hang tiêu thụ vàng của nam nhân.”
Triệu Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm.
“Món kho của ngươi ở Túy Tiên Lâu là sáu mươi lăm văn một cân, ở chỗ này, ta đoán có thể lên đến tám chín mươi văn.” Thẩm Chính ôm bả vai hắn, “Lưng thẳng tắp, bả vai mở ra, đầu ngẩng lên, chúng ta phải làm bộ như thường xuyên tới nơi này, không thể để mặc cho người ta coi thường.”
Triệu Nhị Cẩu ở trong lòng mặc niệm mười mấy lần trấn định, sau đó thật sự có thể trấn định lại.
Hắn hất tay Thẩm Chính ra, cùng bước lên bậc thang, đi thẳng vào đại sảnh của Di Hồng Lâu.
Đại sảnh rất lớn, có hơn mười cái bàn, trên bàn chính là canh thừa thịt nguội mà đêm qua còn lưu lại, thức ăn trong đĩa rất phong phú, đều là món mặn, nhưng trên cơ bản chưa từng được động qua, bà tử thu dọn tàn cuộc đêm qua trực tiếp đem thức ăn chưa ăn hết đổ vào trong thùng gỗ, Triệu Nhị Cẩu có chút đau lòng khi những thức ăn này bị lãng phí, có rất nhiều người ở thôn Đại Hà cả đời cũng không ăn được mấy miếng thịt nhưng ở chỗ này, những món thịt này lại bị vứt bỏ một cách tùy tiện.
Thô sử bà tử nhìn thấy hai người, thô giọng nói: “Lúc này các cô nương đều đã ngủ, buổi tối rồi lại đến.”