“Tiểu Chính, có phải thẩm đã nói với con rồi hay không, con đừng mang đám Nhị Cẩu đến những nơi như vậy?” Lời nói của Trình Loan Loan thấm thía: “Con không cần giải thích, đương nhiên ta biết rằng ban ngày ban mặt đến nơi đó là vì buôn bán nhưng mặc kệ nơi đó có buôn bán tốt thế nào nhưng sau này đều không được đi nữa, nghe thấy không?”
Nơi này đủ loại người, người ra vào nơi như vậy đều không phải hạng người bình thường.
Đi làm ăn buôn bán thì không nói, còn dám to gan cứu người từ thanh lâu ra.
Người có thể mở thanh lâu sẽ là nhân vật nhỏ sao?
Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Lần này đi giao hàng đến trấn giao cho Đại Sơn và Tam Ngưu đi, chờ chuyện này qua rồi nói.”
Thẩm Chính lập tức gật đầu: “Về sau con sẽ không bao giờ đi nữa.”
Triệu Nhị Cẩu không dám phản kháng: “Con nghe lời nương.”
Trình Loan Loan vỗ vào bả vai hai người một cái: “Đi làm việc đi.”
Nàng đi đến bên cạnh Tào Oánh Oánh, giúp nàng ấy vắt khô quần áo ướt đẫm phơi lên trên sào bằng gậy trúc.
Nàng mở miệng nói: “Ở nhà của bọn ta, không có ăn không.”
“Sau khi trở về cha ta sẽ cho bạc.” Tào Oánh Oánh vội vàng nói: “Nếu thẩm không tin hãy cầm lấy khối ngọc bội này đi, đây là di vật mà nương ta để lại, sau này ta sẽ dùng tiền chuộc lại.”
Nàng lấy một khối ngọc bội màu xanh ở trên cổ ra.
Trình Loan Loan cười nói: “Vị Thẩm thiếu gia cứu ngươi đúng là nhi tử của huyện lệnh đại nhân, hắn ở tại nhà ta cũng là muốn làm việc, cho nên có bạc hay không cũng chẳng sao, cháu là một tiểu cô nương, ta không sắp xếp cho cháu việc nặng, sau này trong nhà có một con thỏ và dê núi, cháu phụ trách cho chúng ăn, cháu cảm thấy thế nào?”
Người trong nhà đều phải làm việc.
Triệu Đại Sơn phụ trách tất cả những chuyện ngoài ruộng.
Ngô Tuệ Nương nhận thầu bếp lò và các loại việc vặt.
Triệu Nhị Cẩu phụ trách làm ăn buôn bán, buổi chiều trở về ra ruộng hỗ trợ.
Triệu Tam Ngưu phải tuần tra và chẻ củi, việc nặng gì cũng phải làm.
Triệu Tứ Đản phụ trách thức ăn của gà vịt và ngỗng, thuận tiện chăm sóc sói và chó.
Trình Chiêu trừ đọc sách ra còn đi dạy học, sau khi về nhà lại giúp đỡ Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tứ Đản.
Thẩm Chính nhận thầu giã gạo sống, gạo dễ có sâu, cho nên điều yêu cầu giã trước giờ ăn.
A Phúc phụ trách gánh nước, trong nhà nhiều người, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện phải làm, trừ gánh nước còn phải đi lên núi nhặt cỏ khô, đào rau dại.
Tào Oánh Oánh cất ngọc bội lại.
Nàng nhìn thoáng qua dê núi, có hơi hoảng sợ, con dê núi rất gầy, bụng rất lớn, sừng dê rất nhọn, nhìn qua rất khủng bố.
Nhưng khi nàng nhìn thấy hai con thỏ nhỏ lông xù xù bên cạnh thì lập tức lộ ra nụ cười, nàng gật đầu mạnh một cái: “Ta nhất định sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt.”
Trình Loan Loan nói rõ ràng cho nàng ấy biết thỏ và dê núi thích ăn gì, nàng nghiêm túc ghi nhớ.
Buổi tối thức ăn trong nhà rất phong phú.
Con lợn rừng kia cũng không mang đem đi bán hết mà để lại một chút ở trong nhà để ăn, làm một nồi xương sườn hầm, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa đậu hũ huyết heo, một mâm món kho còn có cháo thịt heo dành cho thai phụ, hơn nữa còn có rau xanh, một bàn đầy đồ ăn.
Tào Oánh Oánh có hơi kinh ngạc.
Trong nhà này nhìn vừa nhỏ vừa rách, nàng còn tưởng rằng chỉ có thể ăn cháo với rau dại không ngờ đồ ăn lại phong phú như vậy.
Chờ mọi người động đũa, nàng mới gắp một miếng thịt kho tàu, nếm thử một miếng lập tức ngây người.
Hương vị này còn ngon hơn đầu bếp Tào gia làm.
Đầu bếp Tào gia là đầu bếp được cha nàng mời từ kinh thành phương Bắc tới, tổ tiên đã có một người làm ngự trù, cha nàng thường xuyên mời người tới nhà nếm thử tay nghề của vị đầu bếp này, mọi người đều khen không dứt miệng.
Nhưng mà một phụ nhân trong thôn này lại làm được món thịt kho tàu còn ngon hơn cả đầu bếp – hậu duệ của người từng làm ngự trù?