Trình Loan Loan đang bố trí lại nhà mới.
Nàng đã sớm ở thương thành mua rất nhiều khăn trải giường và chăn đặt ở trong rương, lúc này để cho Ngô Tuệ Nương và Tào Oánh Oánh cùng nhau lấy ra, mỗi phòng đều trải chúng.
Đây là loại vải gai dầu mà rất nhiều người trong xã hội hiện đại đều ưa chuộng, sờ vào không kém vải gai nhiều lắm, nhưng mềm mại hơn, ngủ cũng thoải mái hơn.
Tiêu chuẩn phòng của tất cả mọi người trong nhà chính là một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn, những thứ khác cần gì thì tự mình làm.
Trình Loan Loan dành thời gian để trang trí phòng của mình, trong phòng nàng không phải giường mà là một cái giường đất, chiếm hơn phân nửa vị trí, nàng trải chăn bông trên giường, lại trải khăn trải giường lên giường, nằm lên đó, cảm giác thoải mái tới cực điểm.
Không phải nàng ích kỷ, mà là bọn nhỏ trong nhà thông minh hơn người, nàng không dám lấy đồ không rõ nguồn gốc ra.
Đây là phòng của nàng, không có sự đồng ý của trưởng bối như nàng, tất cả hài tử đều sẽ không được tự tiện đi vào, càng không có khả năng nằm trên giường của nàng.
Nàng còn mua cho mình một cái gối cao su, mang vải lanh vào, thoạt nhìn không ra gì, nhưng nằm xuống ngủ mới biết được có bao nhiêu thoải mái.
Vách tường trong phòng được làm từ gạch nung, nhìn thấy rơm rạ và bùn vàng, dùng tay gãi một cái là bùn vàng rơi xuống, thật sự rất ảnh hưởng đến thị giác.
Trình Loan Loan mua một ít vải lụa mỏng từ thương thành cẩn thận treo từ nóc nhà xuống, giống như dán giấy dán tường vậy.
Trên bốn vách tường treo vải màu hồng phấn, ánh sáng trong phòng lại tăng lên không ít.
Nàng trải khăn trải bàn trên bàn trong phòng, mua một cái bình sứ cổ màu nâu, cắm mấy đóa hoa dại nhỏ trước nhà vào bình sứ, phong cách của cả căn phòng đều được cải thiện.
Trình Loan Loan thoải mái thở dài một hơi, đã xuyên tới thôn Đại Hà lâu như vậy, nàng rốt cục cũng có thể có không gian riêng thuộc về mình, rốt cục cũng có thể thoải mái ngủ một giấc.
Sau này, cuộc sống gia đình bọn họ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Nàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tùy tiện nhìn lướt qua những phòng khác đều không có gì khác biệt, chỉ có phòng Tào Oánh Oánh có thêm một chút màu sắc, trên bàn có trưng một đóa hoa màu tím nhỏ.
Thấy Trình Loan Loan nhìn đóa hoa nhỏ, Tào Oánh Oánh có chút ngượng ngùng nói: “Con cảm thấy hoa này rất đẹp, để trong phòng càng đẹp hơn.”
Trình Loan Loan cười rộ lên: “Ta cũng đặt một đóa hoa trong phòng, hai chúng ta thật sự có cùng một suy nghĩ.”
Nàng dự định ở trong thương thành mua một ít hạt giống hoa có sức sống tương đối kiên cường, đem rải ở bên tường viện, đến lúc đó bên tường viện mọc lên đầy đủ loại hoa, mùa xuân và mùa hè ngồi ở trong sân uống trà, trong tầm mắt, khắp nơi đều là chim hót hoa thơm, đây mới đúng là hưởng thụ cuộc sống.
Nói làm là làm, nàng lập tức đi vào trong sân.
Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Triệu Nhị Cẩu, tiểu tử này trong tay đang cầm một tờ giấy, bộ dạng suy tư nghĩ ngợi.
Hắn đỡ lấy Trình Loan Loan, mở miệng hỏi: “Nương, đại biểu ca có ở đây không?
“Đang học bài.” Trình Loan Loan thuận miệng nói, “Con tìm đại biểu ca làm gì?”
Triệu Nhị Cẩu đi vào, bước tới cửa phòng Trình Chiêu, cửa khép hờ, hắn nhìn thấy Trình Chiêu đang cúi đầu viết chữ.
Lúc đại biểu ca chăm chỉ học tập, hắn không dám tiến lên quấy rầy, vì thế đành rón rén lui ra.
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua thứ hắn đang cầm trên tay, trên đó viết toàn là chữ số phồn thể, nàng nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Sau khi học xong môn số châu, đại biểu ca bắt đầu dạy con và Tứ Đản ‘Cửu chương toán thuật’, có vài đề con thật sự không hiểu, cho nên tới hỏi một chút.” Triệu Nhị Cẩu gấp tờ giấy lại, “Chờ buổi tối lúc bắt đầu học con sẽ hỏi đại biểu ca.”
“Chờ một chút!”
Trình Loan Loan cầm lấy tờ giấy trên tay hắn.
Trên đây là một đề toán, có lẽ là lấy từ ‘Cửu chương toán thuật’, quyển sách này xem như là tuyển tập toán học cổ đại, có rất nhiều đề bài tương đối gần với thực tế.
“Một huyện nào đó có bảy thôn lớn, hai thôn nhỏ, một thôn lớn và hai thôn nhỏ có thể chứa một ngàn sáu trăm tám mươi thôn dân, hai thôn lớn và một thôn nhỏ có thể chứa hai ngàn hai trăm tám mươi thôn dân, hỏi, thôn lớn và thôn nhỏ có thể chứa bao nhiêu thôn dân cư trú?”