Đằng sau bụi gai.
Trên mặt Triệu Xuân Hoa lộ vẻ không thể tin.
Nàng xoay người chạy xuống chân núi.
Tôn thị đào được nửa rổ rau dại, đang chuẩn bị đổi nơi khác thì thấy khuê nữ vội vàng chạy tới.
“Sao thế, phía sau có quỷ đuổi theo con à?”
Triệu Xuân Hoa thở hồng hộc, tức giận nói: “Đại, đại bá nương, ngài ấy lấy được thứ tốt rồi.”
Tôn thị vội vàng đứng dậy: “Thứ gì tốt?”
Triệu Xuân Hoa cũng không biết đó là gì, nhưng nhìn vô cùng tinh khiết trắng trẻo, nhìn thấy đã muốn cắn một miếng, chắc chắn có thể ăn được.
Nàng dẫn nương mình chạy tới đó.
Mà Trình Loan Loan sau khi đào được hai củ sen đã rời đi, chủ yếu là do tay nàng không chịu đau được, nếu lấy quá nhiều sợ là tay sẽ bị nổi mụn nước.
“Đây, ở chỗ này!”
Triệu Xuân Hoa nhảy xuống hồ sen, chỉ vào chỗ bùn đất vừa bị đào lên. Nàng cầm lấy cái xẻng nhỏ rồi đào tiếp, chỉ chốc lát sau đã thấy một cái cây gì đó thật dài và mảnh.
Tôn thị dùng sức bẻ một đoạn búp sen, ngửi ngửi, sau đó cẩn thận cắn một miếng.
Đôi mắt nàng sáng ngời, thứ này mềm mềm, vị ngon hơn so với khoai lang, thế nhưng nàng không dám ăn bậy, chỉ cắn một miếng rồi nhả ra.
“Đi thôi, trở về hỏi a gia của con.”
Tôn thị dùng hai chiếc lá to đựng ít bùn đất, đây là do khuê nữ nàng phát hiện, đương nhiên là thuộc về Triệu gia bọn họ.
Tôn thị cùng Triệu Xuân Hoa vội vàng xuống núi.
Lúc này đang là giờ Thìn, đúng thời gian ăn bữa sáng. Triệu lão gia gia vừa mới trở về từ đồng, đang ngồi ở dưới tán cây hòe hóng mát, làm điếu thuốc lá.
Triệu lão thái thái ở trong bếp nấu ít cháo rau dại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tôn thị cầm theo rổ rau dại mới hái được một nửa trở về, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Hai người lên núi mà chỉ hái được bấy nhiêu rau dại, một đám người chỉ biết sống nhàn hạ, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi…”
“Bà bà, con và nương phát hiện ra thứ gì đó có thể ăn này!” Triệu Xuân Hoa vội vàng lấy búp sen từ trong giỏ ra. “A gia, mọi người nhìn xem đây là thứ gì?”
Triệu lão thái thái nhìn thoáng qua, đó là một thứ gì đó bị bùn bám quanh, đem đi rửa sạch bùn, một màu vàng nhạt hiện ra, dùng d.a.o cắt ra, bên trong không ngờ lại có màu trắng tinh khiết.
Bà cầm thứ nọ đưa tới trước mắt Triệu lão gia gia: “Đây là thứ gì đây?”
Triệu lão gia gia ngậm điếu thuốc, nhíu mày cầm ngó sen lên, ông đưa lên mũi ngửi thử, sau đó cắn xuống một miếng, hai mắt lập tức phát sáng: “Đây là, đây là ngọc măng.”
Trước đây, Triệu lão gia gia từng vào Nam ra Bắc, ở phía nam học nghề, nơi đó có ngọc măng.
Ngọc măng là đồ tốt, hằng năm sau khi thu hoạch được thì phải nhanh chóng ra roi thúc ngựa tiến cống lên kinh thành, cho dù là dân bản xứ cũng chỉ có thể ăn chút vụn của ngọc măng.
Ông may mắn được thử qua vài lần, xương hầm ngọc măng, trong ngày tuyết uống một ngụm, tư vị đó cả đời khó quên.
Rau dại không thể so với ngọc măng, thứ này có thể ăn no bụng. Khi phía nam gặp nạn hạn hán, rất nhiều người đều là dựa vào thứ này để lấp đầy bụng, so với khoai lang gần giống nhau.
Ánh mắt Triệu lão gia gia nóng rực: “Xuân Hoa, làm sao con lấy được thứ này?”
Triệu Xuân Hoa khoa tay múa chân, vui sướng nói: “Ở trên núi, đi sâu vào trong núi, có một mảng lớn những thứ này, có rất nhiều, rất nhiều…”
Triệu lão gia gia quyết định thật nhanh: “Xuân Hoa, ngươi đi gọi cha ngươi và nhị bá trở về đây, còn có Đại Vượng Nhị Vượng cũng kêu về, mau mau ăn no rồi người một nhà chúng ta cùng lên núi.”
Triệu lão thái thái nghe hiểu, ngọc măng này dường như có thể cứu mệnh.
Bà xoay người đi vào trong nhà, lấy mười hai cái bát ra rồi múc cháo rau dại đã nấu vào. Thanh niên trai tráng trong nhà là sức lao động chính, được một bát đầy, còn tức phụ lão nhị và tức phụ lão tam, mỗi người nửa bát, mấy đứa nhỏ đều được gần nửa bát. Dùng hai cân bột kiều mạch và ba bốn cân rau dại nấu được nhiêu đó thức ăn.
Sau khi ăn cơm, Triệu lão thái thái ở lại giữ nhà, thật ra là để canh giữ phòng có chứa lương thực, còn những người khác đều cùng nhau lên núi.
Đầu năm nay, trời không có mưa, ruộng đất kỳ thực không cày cấy được, rất nhiều nam nhân trong nhà đều cùng nhau lên núi đốn củi, hái rau dại,…Nhiều người Triệu gia cùng đi lên núi như vậy cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên.