Vào buổi tối.
Hoàng hôn rơi trên mái nhà và chiếu vào trong sân.
Trình Loan Loan và Tào Oánh Oánh bưng chén nhỏ đi ra, pho mát có dạng khối màu trắng sữa toả ra mùi sữa nồng nặc.
Triệu Tứ Đản tò mò hỏi: “Nương, đây là cái gì?”
Trình Loan Loan cười nói: “Không phải là con không thích uống sữa dê sao, ta làm thành món điểm tâm, con nếm thử xem.”
“Tiểu hài tử mới uống sữa, con cũng không phải là tiểu hài tử.” Triệu Tứ Đản dùng thìa đưa miếng pho mát đến bên môi, mùi sữa kia càng nồng nặc, còn mang theo một chút vị chua nhàn nhạt: “Nương, sao con lại cảm giác thứ này bị hỏng rồi?”
Ngô Tuệ Nương nhẹ nhàng ngửi ngửi: “Là có một chút mùi chua, nhưng mà là vị chua dễ ngửi.”
Triệu Tam Ngưu đã cầm lấy chén, đổ pho mát vào trong miệng, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Ngon, quá ngon, mềm mại, chua chua, ngọt ngọt, trơn trượt, sao lại có đồ ăn ngon như vậy!”
Lúc này Triệu Tứ Đản mới khẩn cấp cắn một miếng, thức ăn còn chưa nuốt xuống đã bắt đầu kinh hô: “Thật sự rất ngon, đại ca nhị ca đại tẩu, mọi người mau nếm thử một chút, mau mau mau!”
Thẩm Chính khẽ cười nhạo: “Nhìn bộ dáng chưa từng thấy qua của đệ kìa, không phải là món điểm tâm làm từ sữa dê sao?”
Khi còn bé, tổ mẫu có khi đi tửu lâu mua một ít bánh ngọt làm từ sữa dê trở về, ăn tới ăn lui cũng vậy, không có gì để nói.
Hắn tùy ý nếm một ngụm, khi pho mát mềm mại kia tiến vào khoang miệng, cả người bỗng ngây dại.
Hương vị giống như đậu phụ nhưng so với đậu phụ càng thêm mềm mại, hương thơm thuần hậu, kết hợp giữa vị sữa và vị hơi chua mang đến cho khoang miệng một cảm giác hưởng thụ cực kỳ không giống nhau, hắn chưa bao giờ ăn qua loại điểm tâm này, giống như mở ra thế giới mới, một khối pho mát căn bản là không cách nào thỏa mãn vị giác, hắn còn muốn ăn thêm mấy miếng nữa, nhưng đã không còn.
A Phúc nuốt nước miếng, đưa phần của mình qua: “Thiếu gia ăn đi.”
Thẩm Chính hừ một tiếng: “Tranh đồ ăn với một thư đồng như ngươi, mặt mũi của Thẩm thiếu gia ta để ở đâu, nhanh chóng ăn đi, đừng dong dài.”
Tào Oánh Oánh cúi đầu nếm thử một ngụm nhỏ, không khỏi sửng sốt một chút.
Nàng thật ra cũng không mong đợi nhiều với các sản phẩm từ sữa dê, đầu bếp trong nhà nàng sẽ làm những món này, hơn nữa còn là cách làm của cung đình.
Nàng ăn qua rất nhiều loại điểm tâm từ sữa dê, từ lâu đã chán ăn loại đồ ăn này, nhưng vừa mới nếm được một ngụm, nàng đã biết, món điểm tâm này không đơn giản, nông phụ bình thường căn bản sẽ làm không ra được thứ như vậy.
Sữa dê có mùi mùi tanh, ở phương Bắc càng dễ dàng tiếp nhận, người phương Bắc có nhiều cách ăn sữa dê, dần dần cũng có cách xử lý mùi tanh, sữa dê do Triệu thẩm nấu ra không có một chút mùi tanh, khẳng định đã đi qua phương Bắc, có lẽ là kinh thành, bởi vì kiến thức rộng cho nên mới làm được món điểm tâm như vậy đi.
Sau khi Tào Oánh Oánh tới nơi này, vốn trong lòng nàng vẫn còn có chút khinh thường, nhưng sau khi ăn miếng pho mát này, tất cả sự khinh thường của nàng đều biến mất, thay vào đó là tôn kính.
Triệu thẩm rất có thể là tiểu thư khuê các của đại gia tộc lưu lạc ở thôn trang, Tào gia là sau này mới làm ăn phát đạt, xét về nội tình gia tộc khẳng định còn không bằng Triệu thẩm.
Trình Loan Loan không biết tùy tiện làm một món điểm tâm nhỏ thường thấy trong xã hội hiện đại lại khiến cho tiểu cô nương tưởng tượng ra một vở kịch lớn.
Trong đầu Triệu Nhị Cẩu lại có ý tưởng mới: “Nương, pho mát rất ngon, có thể hợp tác với Bách Vị Trai.”
“Còn đó, suốt ngày chỉ nghĩ kiếm tiền.” Trình Loan Loan bật cười, nói: “Con dê mẹ này là chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng của đại tẩu con, cũng chỉ khi hài tử còn chưa sinh ra, các con mới có thể ăn được những thứ này, sau khi đứa trẻ sinh ra, sẽ không tới lượt các con nữa, huống chi là mang đi bán lấy tiền, hiện tại việc kinh doanh trong tay đang dần dần mở rộng cũng là làm ăn lớn, con trước tiên lo tốt chuyện trên tay.”
Triệu Nhị Cẩu uống một ngụm nước.