Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Kỹ thuật thêu khăn tay của Hạ Hoa chỉ có thể xem như bình thường, nguyên liệu được dùng cũng không phải thượng đẳng.
Sau khi người ở phường thêu nhìn thử, ra giá một chiếc khăn tay bốn văn tiền, hết thảy mười lăm chiếc khăn tay, tổng giá trị sáu mươi văn tiền.
Từng này đã vượt quá tưởng tượng của Hạ Hoa, nàng cầm sáu mươi văn tiền, vui mừng đến mức không biết nên làm gì cho tốt.
Nàng kìm nén xúc động nói: “Nhị Cẩu ca, huynh đợi muội một lát, muội muốn mua ít kim chỉ.”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, hắn nhìn quanh phường thêu một vòng.
Hắn thấy được tơ lụa chất vải kiểu này, giá một thước phải mấy trăm văn tiền, có vài loại tơ lụa phía trên có hoa văn chìm, hoa văn tường vân hoặc có màu sắc và hoa văn, giá cả có thể tăng lên gấp đôi.
Mong muốn đầu tiên khi hắn bắt đầu buôn bán chính là làm trâm cài cho nương cài, tơ lụa cho nương mặc.
Bây giờ trên tay hắn có hơn hai mươi lượng bạc, mua hơn mười thước lụa về nhà, hẳn không tính là quá lãng phí đâu.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi giá thì bên cạnh liền truyền đến giọng nói nho nhỏ của mấy phụ nhân.
“Vải thô ở đây cũng đắt quá đi, một thước giá ba văn tiền, sao ta nhớ là lý chính nói chỉ hai văn tiền thôi nhỉ?”
“Lý chính nói vải thô ở trấn Bình An mới hai văn tiền, chúng ta còn phải đi tiếp nửa canh giờ nữa mới tới trấn Bình An, đi thôi.”
“Phường thêu của trấn Đại Hà thật là thách giá lung tung.”
“Trấn Bạch Vân của chúng ta càng đắt, bốn văn tiền một thước vải thô, vải lanh sáu văn tiền, vải lanh mịn mười văn, trấn Đại Hà xem như còn rẻ.”
Mấy phụ nhân chậm rãi nói rồi đi xa dần.
Đầu óc Triệu Nhị Cẩu đột nhiên linh hoạt hẳn ra, hắn biết huyện Bình An có mười mấy thôn trồng cây thầu dầu và cây gai với số lượng lớn, toàn bộ nữ nhân trong thôn đều tham gia chế tạo vải lanh, cho nên vải lanh ở huyện Bình An từ trước đến nay đều rẻ. Hắn chỉ biết là vải lanh ở huyện Bình An rẻ nhưng lại không nghĩ vải vóc ở các huyện trấn khác đắt thế nào.
Nếu hắn làm trung gian vận chuyển, vậy chẳng phải là có thể dễ dàng kiếm một khoản.
“Nhị Cẩu ca, đi thôi.”
Hạ Hoa gọi vài tiếng, Triệu Nhị Cẩu mới hồi phục tinh thần.
Hắn mở miệng nói: “Hạ Hoa, nếu muội không vội trở về, vậy đi cùng ta đến trấn Bạch Vân xem thử.”
Hạ Hoa trở về cũng không có chuyện quan trọng gì, đơn giản chính là dọn dẹp nhà cửa, thêu hoa, mấy việc này buổi tối làm cũng được. Nàng gật đầu, theo Triệu Nhị Cẩu đi trấn Bạch Vân.
Triệu Nhị Cẩu đi trấn Bạch Vân một chuyến, lúc trên đường về lại tiện đường đi trấn Bình An, gần như là đi hết tất cả các phường thêu.
Hạ Hoa không hiểu hắn đang làm gì nhưng nương nàng từng nói không cần hỏi lung tung chuyện nhà đại bá nương nên nàng ngậm miệng không hỏi gì cả. Nhưng lúc đi theo Triệu Nhị Cẩu đến các cửa hiệu thêu thùa, nàng sẽ yên lặng chú ý xem thử các kiểu hoa văn ở cửa hiệu người ta, sau đó nhớ kỹ ở trong lòng.
Đến buổi chiều lúc mặt trời sắp lặn xuống núi, Triệu Nhị Cẩu mới trở về.
Thấy hắn thân thể khỏe mạnh quay về, lúc này Trình Loan Loan mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng thật sự sợ tiểu tử này bị người của Di Hồng Lâu bắt được rồi đánh một trận.
“Nhanh rửa tay rồi đến ăn cơm.”
Triệu Nhị Cẩu rửa tay, rửa mặt rồi ngồi xuống bên bàn ăn.
Nhà bọn họ không có quy củ ăn cơm không nói chuyện, lúc ăn cơm mọi người trò chuyện là thời điểm náo nhiệt nhất trong nhà.
“Nương, hôm nay con đi hết mấy phường thêu ở các huyện trấn, chủ yếu là hỏi thăm một chút giá cả của vải thô, vải bố và vải lanh.” Triệu Nhị Cẩu ăn no năm phần mới bắt đầu nói những việc đã trải qua hôm nay: “Ba loại vải này ở huyện Bình An là rẻ nhất, ví dụ như vải thô là hai văn tiền một thước, mà trấn Bạch Vân là đắt nhất, chào giá đến bốn văn tiền. Một cuộn vải có bốn mươi thước, nếu như mua một trăm cuộn vải từ trấn Bình An rồi đến bán ở trấn Bạch Vân thì sẽ kiếm được tròn tám lượng bạc.”

Advertisement
';
Advertisement