Lúc tờ mờ sáng.
Thôn Đại Hà rất nhiều người đã bắt đầu làm việc.
Trong thôn chỉ có tầm mười con bò, phải gần mười ngày mới có thể đến lượt nhà mình, sáng sớm cho bò ăn no thì bắt đầu xuống đất cày ruộng.
Các nam nhân cày ruộng, các nữ nhân ở trong nhà nấu cơm, may vá y phục.
Bên trong làn sương sớm m.ô.n.g lung, xe bò xuất hiện ở trên đường núi, Triệu Đạt đánh xe, trên xe là Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu.
Xe bò nhà Triệu Đạt được một nhà Trình Loan Loan bao trọn, một tháng là sáu trăm văn tiền, chỉ dùng nửa ngày, buổi chiều cần dùng thì phải trả thêm tiền.
Đến trấn Hà Khẩu đưa hơn ba trăm cân món kho trước, sau đó lại đến trấn Bình An mua vải vóc.
Lúc này mặt trời vừa mới nhô lên, trên đường có rất nhiều cửa hàng vừa mới mở cửa bày sạp, xe bò lắc lư ung dung đi ở trên đường phố rộng rãi.
Đột nhiên, truyền đến âm thanh của móng ngựa.
Triệu Đạt liền tranh thủ đánh xe bò chạy tới ven đường tránh.
Trên đường, một hàng xe nối đuôi đi tới, phía trước là người cưỡi ngựa mở đường, ở giữa là xe ngựa, phía sau là xe la, bên trên cỗ xe chất đầy hàng hóa.
Triệu Tam Ngưu hiếu kì kéo người hỏi: “Đây là làm gì?”
“Đây là người của Bình An tiêu cục, đang nhận đơn đặt hàng lớn đó.”
“Ghê thật, mười mấy chiếc xe la, chuyến này sợ là kiếm được không ít.”
“Những la ngựa hẳn là của Vương gia, Vương viên ngoại là phú thương có tiền nhất huyện Bình An ta.”
Triệu Tam Ngưu nhìn về phía con ngựa dẫn đầu kia, nam nhân mặc áo choàng ngồi ở trên cao, bên hông mang theo bội kiếm, nhìn uy phong lẫm liệt.
“Đệ nhìn cái gì?”
Triệu Nhị Cẩu đẩy bờ vai của hắn một cái, tò mò hỏi.
Triệu Tam Ngưu mở miệng nói: “Những người này có thể hộ tống hàng hóa đi nơi khác hẳn là đều rất lợi hại.”
“Đó là đương nhiên.” Triệu Đạt nói, “Ta nghe nói hàng năm Bình An tiêu cục đều sẽ giúp quan phủ vận chuyển lương thảo, có một lần trên đường gặp thổ phỉ, Bình An tiêu cục trên dưới hơn ba mươi nhân khẩu bắt sống thủ lĩnh thổ phỉ, lập được công lớn, lúc ấy Thẩm huyện lệnh còn đích thân viết tay bảng hiệu đưa đến Bình An tiêu cục cơ mà.”
Triệu Tam Ngưu nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nhị ca, huynh nói nếu đệ muốn đến tiêu cục thì nương sẽ đồng ý không?”
Triệu Nhị Cẩu sửng sốt một chút.
Hắn thật sự không nghĩ tới lão tam vậy mà lại có ý nghĩ như vậy.
Nhưng mà lập tức ngẫm lại cũng có thể hiểu được, lão tam từ nhỏ thể trạng đã cường tráng, rất thích đánh nhau, trong nhà ai bị bắt nạt, lão tam vĩnh viễn là người xông lên đầu tiên.
Trước đó lúc trong thôn tuyển đội tuần tra, lão tam đã rất muốn tham gia, về sau toại nguyện trở thành đội trưởng, còn được thưởng một thanh trường đao.
Hắn mở miệng nói: “Nếu đệ thích thì cứ làm, ta nghĩ nương cũng sẽ ủng hộ đệ.”
Triệu Tam Ngưu nhếch môi cười: “Được, trở về đệ sẽ nói với nương.”
Hai người tạm thời gác chuyện này lại, ngựa không dừng vó đi mua vải vóc, bởi vì là thử nghiệm lần đầu nên tạm thời chỉ mua năm mươi thớt vải thô, bỏ ra bốn lượng bạc.
Sau đó đem năm mươi thớt vải thô này vận chuyển đến trấn Bạch Vân, không phải bán ở trên trấn mà là đẩy xe bò đi bán ở trong thôn.
Trấn Bạch Vân vải thô là bốn văn tiền một thước, hắn bán ba văn tiền, người trong thôn bước chân ra khỏi nhà liền có thể mua được vải rẻ, chỉ mới tới một thôn mà một xe vải vóc đã bán sạch toàn bộ.
Nếu không phải thời gian không còn sớm, Triệu Nhị Cẩu còn muốn quay lại một vòng nữa.
Trước khi mặt trời xuống núi, bọn họ tranh thủ trở lại thôn Đại Hà, vừa vào cửa, Triệu Nhị Cẩu liền không nhịn được khoe khoang: “Nương, con kiếm được tiền rồi!”
Hắn không kịp chờ đợi lấy hai lượng bạc ra: “Con từ trấn Bình An mua năm mươi thớt vải cầm tới trong thôn của trấn Bạch Vân bán, không đến thời gian một chén trà đã bán hết, lãi được hai lượng bạc! Trấn Bạch Vân có hơn ba mươi thôn, ngày mai con chuẩn bị mở rộng việc làm ăn…”
Trình Loan Loan tỉnh táo nhắc nhở: “Con phải chú ý quan sát bên người có người bắt chước con vận chuyển vải vóc đi bán hay không, nếu như có người bắt chước, thị trường rất dễ bão hòa, mở rộng việc làm ăn quá nhanh chóng không phải một lựa chọn tốt.”