Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

(*) Mao Toại Tử đề cử mình: Dựa theo chuyện xưa khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại và Bình Nguyên Quân mà họ đã chiến thắng.
Trên mặt Trình Loan Loan nở nụ cười ôn nhu.
Nàng phải rất may mắn mới có được bốn hài tử ngoan ngoãn vâng lời như vậy.
Thẩm Chính ngồi cách đó không xa, trong lòng có chút ghen tỵ. Triệu thẩm cũng không có hỏi hắn sau này hắn muốn làm gì, rõ ràng thẩm ấy không xem hắn là người một nhà. Cha hắn thật sự rất vô dụng, nói là muốn kết hôn với Triệu thẩm nhưng đã lâu vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng không thấy.
Hắn ho khù khụ mở miệng: “A Phúc, về sau ngươi muốn làm cái gì thì cứ nói ra, bổn thiếu gia sẽ tận lực đáp ứng ngươi.”
Hai mắt A Phúc tỏa sáng: “Thiếu gia, ta muốn làm thợ mộc.”
Lần nước Triệu lão đầu tử nói hắn sang hỗ trợ đục gỗ, tuy hắn chỉ giúp đỡ một ít nhưng bỗng nhiên lại cảm nhận được nghề thợ mộc này thật ra cũng rất thú vị.
Bởi vì hắn biết viết chữ nên những chi tiết mà Triệu lão đầu tử bảo hắn làm hắn đều nhớ kỹ, sau đó hắn viết ra giấy, tất cả đều là những nội dung quan trọng.
Trình Loan Loan mở miệng: “A Phúc, nếu ngươi thật sự thích nghề mộc, vậy ngươi hãy đi theo a gia của Tứ Đản để học đi. Tuy rằng lão gia tử cũng không tinh thông việc này lắm, nhưng để làm những thứ như vật dụng hằng ngày thì cũng không thành vấn đề.”
A Phúc lập tức gật đầu: “Cảm ơn thẩm, ta nhất định sẽ học thật tốt.”
Trình Loan Loan nhìn lướt một vòng quanh mấy hài tử, nói: “Về sau các con muốn làm gì, bây giờ hãy nói ra, để năm sau chúng ta nhìn lại xem có ai có thể thực hiện ước mơ ban đầu của chính mình hay không.”
Thẩm Chính không đợi nàng hỏi, hắn đã cất cao giọng nói: “Về sau con muốn làm quan lớn, ít nhất chức quan phải cao hơn so với cha con, sau đó sẽ tu sửa học đường cho thôn Đại Hà, để những hài tử nơi này ai ai cũng được đọc sách.”
Hắn ngồi thẳng lưng, hất cằm.
Sau khi hắn làm quan, chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là tạo phúc cho thôn Đại Hà, để Triệu thẩm có ấn tượng thật tốt với hắn, sau này lại càng dễ nhận đứa con riêng là hắn đây.
Ánh mắt Trình Loan Loan nhìn về phía hắn quả thật mang theo một tia tán thưởng, sau đó nàng nhìn về phía Trình Chiêu: “Còn con thì sao?”
Vẻ mặt Thẩm Chính ngơ ngác, sao thẩm lại không khen hắn chứ.
Cho dù không khen ngợi thì cũng nên khích lệ hắn một chút chứ.
Hay là, căn bản Triệu thẩm không cho rằng hắn có thể làm quan lớn?
Được rồi, hắn đọc sách không tốt bằng Trình Chiêu, rất nhiều nội dung trong tứ thư ngũ kinh hắn đều không có đọc qua, viện thí năm sau khẳng định hắn không thể đậu tú tài.
Trông cậy vào việc hắn làm quan còn không bằng trông cậy vào Trình Chiêu.
Thẩm Chính ngồi chống cằm, vẻ mặt buồn bực.
Trình Chiêu trầm giọng nói: “Việc sau này con cũng không biết như thế nào, nhưng trước mắt con muốn cố gắng đọc sách thật tốt, tranh thủ kỳ viện thí sang năm có thể đậu tú tài.”
“Cách viện thí chỉ còn vài tháng thời gian, hai người các con chăm chỉ đọc sách, nỗ lực để được đề tên lên bảng.” Trình Loan Loan cười nói, sau đó nàng nhìn về phía hai nữ hài trong nhà. “Tuệ Nương, Oánh Oánh, hai người các con cũng nói xem.”
Ngô Tuệ Nương vỗ về bụng mình: “Chờ sau khi sinh đứa nhỏ này ra, nếu nhà chúng ta muốn mở tửu lâu, con có thể như Mao Toại tự đề cử mình làm trù nương không?”
Mọi người trong nhà đều biết dùng từ “Mao Toại tự đề cử”, lúc đầu từ này là do Trình Chiêu nói, sau đó Trình Loan Loan cổ vũ mọi người tự tìm tòi xem rốt cuộc mình am hiểu nhất là chuyện gì, từ đó trong nhà mỗi người đều dùng từ này.
Triệu Nhị Cẩu lập tức nói: “Đại tẩu, chờ sau khi tẩu sinh xong chúng ta sẽ mở tửu lâu, vị trí trù nương chắc chắn sẽ để lại cho tẩu.”
Tào Oánh Oánh không biết nên nói cái gì. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có người nào hỏi nàng sau này nàng muốn làm gì.
Nàng quan niệm, sau này nàng sẽ gả cho một đức lang quân, giúp phu quân dạy hài tử, phu thê sống hòa thuận…
Nhân sinh cứ như vậy mà trôi đi, nhưng lại giống như thiếu mất thứ gì.
Nàng cúi đầu: “Dường như con cái gì cũng không biết làm.”
Trình Loan Loan mở miệng hỏi: “Cầm kỳ thi họa, con cũng không biết sao?”
Đây là tiêu chuẩn đầu tiên của tiểu thư khuê các thời cổ đại.
Tào Oánh Oánh cười khổ: “Những thứ này thì có ích lợi gì chứ.”
Nàng chỉ là một nữ tử, cũng không thể tham gia khoa cử, đọc sách đúng thật là không có tác dụng gì.
Đến thôn Đại Hà, nàng càng thêm rõ ràng, căn bản nàng không tinh thông chuyện gì. Nếu không phải nàng là người Tào gia, khẳng định nàng đã sớm đói c.h.ế.t ở đầu đường xó chợ rồi.

Advertisement
';
Advertisement