Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Xe bò chạy trên ngã tư đường trấn Hà Khẩu.
Tới một con đường rẽ, Tào Oánh Oánh mở miệng nói: “Ta đi bên kia trước.”
Triệu Nhị Cẩu biết nàng đến huyện Hà Khẩu là vì điều tra việc của Tào gia, hắn là một tiểu tử lớn lên trong thôn, cũng không biết nên giúp đỡ thế nào.
Nhưng hắn lại hơi lo lắng nàng chỉ có một mình.
Tào Oánh Oánh giải thích: “Ta đi tìm nha hoàn hầu hạ ta trước kia, cha nương của nàng ấy sống ở bên kia.”
Nha hoàn này hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn, trước tiên tiếp xúc với nha hoàn này rồi lại bảo nha hoàn tìm kiếm manh mối ở Tào phủ cho nàng….
Nàng bước từng bước vào trong ngõ nhỏ.
Triệu Nhị Cẩu nhìn nàng đi từng bước khập khiễng.
Từ thôn Đại Hà đi đến trấn Hà Khẩu, lộ trình một canh giờ, sợ là một thiên kim tiểu thư như nàng từ trước đến nay chưa bao giờ trải qua. Bàn chân chắc là đã phồng rộp lên rồi, vậy mà nàng vẫn có thể chịu đựng không rên một tiếng.
Hắn mở miệng nói: “Lần này số lượng hàng hóa của ta hơi nhiều, có lẽ cần một người hỗ trợ. Không bằng như này đi, ngươi giúp ta một chút, chờ ta bán xong hàng rồi sẽ giúp ngươi cùng điều tra tin tức, thế nào?”
Tào Oánh Oánh lắc đầu.
Nàng ở Triệu gia nhiều ngày như vậy, đã làm phiền Triệu gia rất lâu rồi, chuyện tình của Tào gia vô cùng phức tạp, nàng không muốn làm liên lụy đến người Triệu gia.
Sáng nay Triệu thẩm đã hỏi nàng có cần trợ giúp hay không, bị nàng một mực từ chối.
Có một số việc, phải một mình nàng tự đối mặt.
“Ngươi đi đường còn không nổi, sao có thể điều tra được tin tức gì, ngồi xe bò đi.”
Triệu Nhị Cẩu không khỏi phân trần kéo Tào Oánh Oánh lên trên xe bò.
Tay hắn đặt trên vai Tào Oánh Oánh, hai má thiếu nữ đỏ lên, mở to mắt lườm hắn.
Triệu Nhị Cẩu buông tay ra: “Ngồi vững, chúng ta đến trấn Bạch Vân trước.”
Khoảng cách giữa trấn Bạch Vân và trấn Hà Khẩu không xa, đại khái chỉ non nửa canh giờ. Lúc đến trấn Bạch Vân mới là giờ Tỵ buổi sáng.
Xe bò không vào thành mà đến thôn lân cận thành. Hàng hắn nhập đều là vải thô vải bố cùng với một ít vải lanh, đều là những loại vải mà nông hộ có thể mua được.
Hôm trước hắn đã tới thôn lân cận một lần, ba văn tiền một thước vải thô, người trong thôn truyền miệng với nhau, không ít người biết đến việc này.
Hôm nay xe bò vừa dừng lại ở cổng thôn, người trong thôn nhanh chóng chạy đi báo cho nhau biết, không ít phụ nhân, lão phụ nhân đến đây mua vải.
Triệu Đạt phụ trách chuyển hàng hóa xuống, Triệu Nhị Cẩu phụ trách cắt vải bán, Tào Oánh Oánh phụ trách nhận tiền đếm tiền.
“Ôi chao, tức phụ trẻ tuổi này thật là xinh đẹp, đếm tiền cũng rất nhanh nhẹn.” Lão phụ nhân trong thôn nhìn Tào Oánh Oánh, ánh mắt rất trìu mến: “Sao tôn tử nhà ta không có phúc khí lấy được một tôn tức phụ[1] xinh đẹp như vậy về chứ.”
[1] Cháu dâu
“Hậu sinh này cũng rất tuấn tú, hai người đứng chung một chỗ, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ ở trên trời.”
Vài phụ nhân xung quanh trêu ghẹo, khuôn mặt của Tào Oánh Oánh đỏ bừng, bên tai Triệu Nhị Cẩu cũng đỏ rực.
“Mấy vị tẩu tử nói đùa rồi, hai đứa nhỏ này là biểu huynh muội.”
Triệu Đạt cười ha ha giải thích một câu, tính cách hắn chất phác thành thật, không dám đối đáp với người trong thành, nhưng lại dám nói chuyện với những phụ nhân trong thôn trang.
Những phụ nhân này tiếp tục nói: “Biểu huynh biểu muội vừa hay kết thành một đôi, chẳng phải là thân càng thêm thân sao.”
Triệu Nhị Cẩu mặt đỏ đến nhìn không ra hình dáng nữa, vội vàng đưa vải vóc qua: “Chỗ này là mười sáu thước vải, vị thẩm này xin nhận lấy.”
Tào Oánh Oánh cũng nói sang chuyện khác: “Đại thẩm, màu sắc này mặc vào trắng da, có muốn mua vài thước không?”
Ba người phối hợp vô cùng tốt, không đến nửa canh giờ, hàng hóa trên xe bò đã tiêu thụ được hơn phân nửa.
Một trăm cuộn vải, tất nhiên một thôn không thể mua hết, Triệu Đạt lại đánh xe bò đến hai thôn phụ cận, lúc này mới bán hết.

Advertisement
';
Advertisement