Khói bếp lượn lờ.
Bên trong nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Nấu cơm trước, sau khi nấu gần chín sẽ múc cơm ra, cho vào nồi nhỏ đặt phía sau bếp để hấp, gạo mới vừa thu hoạch cho vào nấu chín tới rồi mang đi hấp, ăn sẽ rất ngon, đây là cách nấu mới mà nàng học được khi đọc sách.
Buổi trưa, món ăn được làm tương đối phong phú, một đĩa món kho đủ loại là không thể thiếu, thêm một món thịt kho tàu, thịt thỏ xào, đậu phụ Ma Bà, trứng rán giá đỗ, rau xanh xào chay, canh trứng gan lợn… Những món ăn này đều dùng mỡ lợn xào ra, cho dù là món rau cũng rất bóng bẩy, vừa nhìn đã làm cho người ta phải thèm thuồng.
Trình Loan Loan bảo Xuân Hoa gọi lý chính và Triệu lão đầu tử tới ăn cùng, cũng mời cả Ngu phu tử mới tới nữa.
Tính tình Đại Sơn vẫn là quá thành thật, nhưng cũng không thể để cho phụ nhân như nàng cùng ngồi ăn với một đám đại lão gia… Dù sao ở thời đại này, nam nữ không thể cùng ngồi ăn cơm, nếu nàng đã tới nơi này, ở trước mặt người ngoài, phải cố gắng hết sức tuân thủ quy củ nơi này.
Trong nhà có hai bàn cơm, bàn lớn đặt ở trong phòng ăn, mấy nam nhân trong nhà cùng ăn cơm với huyện lệnh đại nhân.
Bàn cũ nhỏ hơn đặt trong phòng bếp, phòng bếp được xây dựng rất rộng nên đặt một cái bàn nhỏ cũng không gây chật chội gì, đám hài tử và nữ tử trong nhà ngồi ăn ở bàn này.
Trên bàn lớn đặt một bình rượu, là do Trình Loan Loan mua tạm ở trong thương thành, sau khi mua xong thì rót vào một cái bình thông thường.
Triệu Đại Sơn đứng dậy rót rượu cho mọi người.
Đầu tiên là Thẩm huyện lệnh, sau đó là Ngu phu tử, ngay sau đó là lý chính, cuối cùng mới là Triệu lão đầu tử người nhà mình.
Thẩm Chính nhíu mày: “Đây là loại rượu gì, mùi thơm quá, con cũng muốn uống một ngụm.”
Thẩm huyện lệnh nhướng mày, từ khi nào tiểu tử này lại học được uống rượu, hắn há miệng muốn răn dạy.
Nhưng nghĩ tới đây trong nhà Triệu Trình thị, hắn dạy dỗ hài tử, có thể làm cho Triệu Trình thị hiểu lầm tính tình hắn hung dữ không?
Suy nghĩ một chút, hắn vẫn nhịn xuống.
Trình Chiêu lạnh nhạt nói: “Uống rượu xong sẽ choáng váng, buổi chiều còn muốn đọc sách, ngươi muốn lười biếng sao?”
Thẩm Chính: “…”
Cha hắn tới cũng không cho phép hắn uống một chén rượu chúc mừng sao?
Hắn nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Trình Chiêu, không hiểu vì sao, rõ ràng là thanh đạm như nước nhưng hắn lại có chút sợ sệt.
Thật sự là không hiểu vì sao mình lại sợ như vậy.
Ngu phu tử uống vài ngụm rượu, nếm một ngụm thức ăn, nhất thời ngây dại.
Đây không phải là ở một nơi thâm sơn cùng cốc sao, nơi này không phải là một nhà nông hộ sao, vì sao rượu ủ ra lại thuần hậu như vậy, món ăn nấu ra vì sao lại ngon miệng như vậy?
Trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, hắn đã ăn đủ loại sơn hào hải vị nhưng lại bị thức ăn trong một thôn trang làm cho mê mệt.
Hắn nhìn thoáng qua những người khác trên bàn cơm, sắc mặt của mọi người vẫn như thường, ngược lại hắn giống như chưa từng thấy qua thế giới.
Hắn ho khan một tiếng, lôi kéo Trình Chiêu và Thẩm Chính cùng tán gẫu.
Bên này, Thẩm huyện lệnh và lý chính còn có Triệu lão đầu tử đang vui vẻ tán gẫu, chủ yếu là bàn chuyện giống lúa mới.
Lý chính cười tủm tỉm nói: “Huyện lệnh đại nhân yên tâm, chi tiết việc tưới nước bón phân đến khi thu hoạch của giống lúa mới, thảo dân đều để cho tôn tử của mình là Thiết Trụ ghi lại, sau khi lúa vào kho, quyển sách này sẽ được đưa đến huyện nha, để cho người ở các thôn khác cũng có thể làm theo và tăng thêm thu nhập.”
“Thật tốt quá!” Thẩm huyện lệnh cười to: “Có thôn Đại Hà, thật sự là may mắn của Thẩm mỗ đó.”
Sau khi giống lúa mới trổ bông, hắn cũng đã viết thiệp gửi cho tri phủ đại nhân, chờ sau khi lúa bội thu, hắn lại viết một phong thư đưa lên.
Mọi người trong thôn Đại Hà phải được triều đình khen ngợi!
Nhất là Triệu Trình thị!
Tâm trạng của Thẩm huyện lệnh rất vui sướng, cảm giác rượu rất ngon, đồ ăn cũng ngon, tâm trạng vô cùng tuyệt vời.
Một bữa ăn, kết thúc vui sướng.