Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan dự định khi đến trấn Hà Khẩu sẽ hỏi thăm một chút về võ đường, lần này không thể qua loa vội vàng như vậy nữa, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng tình hình của các võ đường trước, sau đó mới đưa hài tử đến.
“A!”
Đúng lúc này, trong bụi cỏ ven đường đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ.
Trình Loan Loan dừng bước: “Tam Ngưu, con có nghe thấy gì không?”
Triệu Tam Ngưu nhìn trái nhìn phải: “Vừa rồi hình như có một đám chim nhạn bay qua…”
“Cứu, cứu…”
Thanh âm trong bụi cỏ càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Mũi Trình Loan giật giật: “Bên kia chắc có người bị thương, để ta qua đó xem thử.”
“Nương, ngài đứng ở chỗ này đi, để con đi xem!”
Triệu Tam Ngưu bước nhanh như bay tiến về phía trước.
Hắn vừa đi qua, ngay lập tức nhìn thấy một nam tử mặc hắc y, chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi nằm trong bụi cỏ, bên cạnh còn có không ít m.á.u tươi, nam tử này có lẽ là kiệt sức mà ngã xuống nơi này.
Trình Loan Loan đi tới, nhìn vết thương một chút, vai trái có vết thương do bị tên bắn, hai chân cũng bị thương, đùi vẫn còn chảy máu, nếu cứ tiếp tục chảy m.á.u như vậy, sợ là sẽ nhanh chóng c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều.
Nàng nhìn thấy phía sau nam nhân có một thanh kiếm, người này có lẽ là một võ giả.
Ấn đường nam tử rộng rãi, tướng mạo uy nghiêm, khí thế hiên ngang, thoạt nhìn giống như là một chính nhân quân tử.
Không phải là quá trùng hợp hay sao, vừa lúc nàng cần một sư phụ dạy võ thuật, lão thiên gia ngay lập tức đã đem người này đưa đến trước mặt nàng.
Tuy nhiên, nhìn tướng mạo cũng chỉ là nhãn duyên, cần phải tiếp xúc lâu dài về sau, mới có thể phán đoán được người này có thể làm sư phụ cho Tam Ngưu hay không.
Còn một điều nữa, người này rõ ràng là bị đuổi giết, nàng cũng muốn làm rõ là bị thần thánh phương nào đuổi giết, không thể để nhà mình vô duyên vô cớ vướng vào một rắc rối lớn.
Nàng hờ hững nói: “Tam Ngưu, con đi xoá sạch vết m.á.u dọc đường đi đi.”
Triệu Tam Ngưu nhanh chóng làm theo.
Trình Loan khom người, xé một miếng vải từ vạt áo của nam nhân, buộc chặt vào đùi đang chảy máu.
Nam nhân đau đến mức há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì, hai mắt đã trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Ngất đi cũng tốt, thuận tiện cho Trình Loan Loan xử lý vết thương.
Vì thế nàng kéo miếng vải vừa buộc ra, đổ nước khử trùng mua từ thương thành lên rửa sạch, rửa sạch ba vết thương lớn trên người, sau đó đổ một ít bột thuốc, quấn vải lên, cuối cùng đút thuốc tiêu viêm cho nam nhân, tránh để vết thương nhiễm trùng mà phát sốt.
Làm xong hết thảy, Triệu Tam Ngưu đã quay trở lại.
Nàng đứng dậy thản nhiên nói: “Tam Ngưu, con đổi y phục với hắn, sau đó cõng hắn về.”
Triệu Tam Ngưu cũng không hỏi tại sao, sau khi thay y phục, khom lưng cõng nam nhân lên vai.
Mẹ con hai người vừa đi tới cửa thôn, thì có phụ nhân nhiệt tình tò mò tới hỏi.
“Tam Ngưu, ngươi khiêng ai vậy?”
“Người này có hơi lạ, không phải người Đại Hà thôn chúng ta đúng không?”
Trình Loan Loan cười giải thích: “Không phải Tam Ngưu học võ ở trên trấn sao, xảy ra chút chuyện, nhờ có biểu thúc hắn ở đó cứu hắn, nếu không lần này sợ là phải chịu thiệt thòi lớn. Biểu thúc hắn bị thương không nhẹ, sợ lão thái thái ở bên kia lo lắng nên đưa về dưỡng thương, sau khi bình phục mới trở về.”
Người trong thôn ngươi một câu ta một câu lại nói tiếp, lên án mạnh mẽ võ đường Dư gia.
“Vừa rồi Triệu Đạt đi qua còn nói với chúng ta chuyện của võ đường Dư gia thì ra Tam Ngưu đang ở võ đường Dư gia.”
“Võ đường Dư gia thật không ra gì, một tháng thu hai lượng bạc, không xem hài tử học võ như người, nên đóng cửa từ sớm.”
“May mà nương Đại Sơn đã báo lên quan phủ, cũng may huyện lệnh đại nhân theo thẩm án một cách công bằng, nếu không Tam Ngưu sẽ còn phải chịu khổ.”
Trình Loan Loan cười cười, nửa thật nửa giả, có thể che giấu thân phận người này, vậy là đủ rồi.
Nàng để cho Triệu Tam Ngưu an trí người này ở trong căn viện cũ trước kia, gian phòng này tuy rằng không có người ở, nhưng cái gì nên có cũng đều có.
Nàng lại đút thuốc một lần nữa, thay băng cho vết thương, việc nên làm đều đã làm, người này có thể sống được chính là do mạng lớn, nhưng nếu không thể sống cũng không thể trách được người khác.

Advertisement
';
Advertisement