Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Chiêu mở miệng nói: “Lúc ta còn ở thư viện Nam Phủ, có theo tiên sinh đi Nam Dương mua thư tịch, ngồi xe ngựa mất ba ngày, dọc theo đường đi cũng không yên ổn.”
Nam Dương không nằm ở địa giới của Hồ Châu mà nằm ở một tỉnh khác, muốn ra khỏi tỉnh là một chuyện lớn, còn phải đến quan phủ làm các loại công văn.
Tào Oánh Oánh từ trước đến nay an tĩnh, lúc này không nhịn được chen vào nói: “Nam Dương có chút xa, cứ cho là đi bằng đường thủy thì cũng mất hết một ngày một đêm.”
Trình Loan Loan vân vê ngón tay: “Nhị Cẩu, con xác định muốn đi Nam Dương sao?”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Ngày mốt sẽ có một chiếc thuyền buôn xuất phát tại bến cảng của trấn Hà Khẩu, sẽ đi ngang qua Nam Dương. Con muốn mang hàng hóa tới đó bán một chuyến. Nương, nương nghĩ có thể làm được không?”
Nơi xa nhất hắn từng đi là trấn Hà Khẩu, đến Hồ Châu còn chưa từng đi qua, đừng nói là Nam Dương.
Khi nảy ra ý tưởng này thì trong lòng hắn rất mâu thuẫn, nhìn khi trở về nhìn thấy gương mặt dịu dàng của nương, hắn càng kiên định với ý tưởng này—— hắn không thể làm nương nhọc lòng.
Trình Loan Loan còn chưa nói nên lời.
Tào Oánh Oánh liền mở miệng nói: “Thuyền ở bến cảng của trấn Hà Khẩu hơn phân nửa là của Tào gia, thuyền buôn của Tào gia đi ra ngoài xác thật sẽ dẫn người theo, nhưng những người này phải đến cửa hàng của Tào thị đăng ký trước ít nhất một tháng, nếu không sẽ không được lên thuyền.”
Nói cách khác, muốn đi Nam Dương thì phải chờ một tháng nữa.
“Tuy nhiên cha ta lần này hẳn sẽ trở về rất nhanh.” Tào Oánh Oánh cười rộ lên, “Chờ sau khi cha ta về, ta sẽ đi nói một tiếng, ngươi lúc nào cũng có thể lên thuyền.”
Trình Loan Loan đúng lúc mở miệng: “Nhị Cẩu, ngày mai con đến cửa hàng của Tào thị đăng ký đi, dù sao vải thô và vải bố trong khoảng thời gian ngắn cũng không hỏng, thời gian này con cũng đừng lo chuyện vải vóc, nhà của chúng ta cũng không thiếu từng đó bạc.”
Triệu Nhị Cẩu đồng ý, xoay người đi ra ngoài chẻ củi.
Trình Loan Loan không lo lắng cho số vải tồn kho, ngược lại bắt đầu lo lắng chuyện lão Nhị xa nhà.
Nàng không có bản đồ, cũng không biết Nam Dương cách nơi này bao xa, Oánh Oánh nói ngồi thuyền mất một ngày một đêm, ngẫm lại liền cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng hài tử cũng đã mười sáu tuổi, cũng nên ra ngoài lăn lộn, nàng là mẫu thân, ngoại trừ ủng hộ ra thì còn có thể làm gì.
Trình Loan Loan nấu nước nóng, bắt đầu tắm rửa gội đầu.
Thùng tắm gỗ rất lớn, phải cần hai thùng nước nóng, ba đến bốn thùng nước lạnh mới đổ đầy.
Lãng phí nước như vậy, không phải ngày nào nàng cũng dùng thùng gỗ để tắm rửa, bảy, tám ngày mới dùng một lần, ngồi trong bồn tắm, nàng cảm thấy toàn thân thoải mái về cả thể chất lẫn tinh thần.
Nàng tắm bằng xà phòng mua từ thương thành, những hài tử khác còn không được thoải mái như vậy, tắm rửa đơn giản chỉ là lấy nước xối lên đầu rồi vò mạnh, lấy nước vo gạo để gội đầu, giặt quần áo bằng nước tro. Về phần đậu tắm, đây là những thứ chỉ có giới thượng lưu mới có thể mua được, người dân bình thường muốn mua cũng không có chỗ nào mua.
Trình Loan Loan vừa tắm rửa vừa suy tư, hiện giờ ăn, mặc, ở, đi lại đều đã được cải thiện, việc vệ sinh hàng ngày cũng nên được cải thiện tốt hơn.
Mua vài thứ từ trong thương thành ra lừa gạt mấy nhi tử nhà mình thì không sao, chỉ là có Thẩm Chính cùng Tào Oánh Oánh ở cùng, rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích, có lẽ nàng nên thử chế tạo một chút xà phòng.
Không biết làm cũng không sao, cứ đọc sách và học từ từ.
Ban đêm, Trình Loan Loan đóng cửa phòng, thắp đèn ở đầu giường lên và đọc sách dưới ánh đèn.
Không xem thì không biết, xem rồi mới phát hiện ra rằng việc làm xà phòng rất đơn giản, toàn bộ quá trình có thể được làm bằng các nguyên vật liệu có sẵn ở đây.
Buổi sáng thức dậy, Trình Loan Loan tính toán trước mắt cứ thử xem có thể làm thành công hay không, dù sao kiến thức trên giấy nàng cũng chỉ hiểu biết một cách hời hợt, mấy chuyện này phải bắt tay vào làm thì mới biết được, nàng hiểu sâu sắc đạo lý này. Cho nên bất kỳ kiến thức nào mà nàng đọc được từ trong sách thì nàng cũng phải thực hành trước rồi mới đưa ra kết luận.
Khi nàng đang lấy nguyên liệu trong bếp thì giọng của Vương thẩm vang lên: “Nương Đại Sơn, người đó tỉnh rồi.”

Advertisement
';
Advertisement