Trình Loan Loan hai mắt tỏa sáng: “Ta đây liền không khách khí, đợi lát nữa làm xong thì đưa qua cho nhà thẩm một chén.”
Năm đó khi mới vừa gây dựng sự nghiệp, mấy người bọn họ cùng nhau làm việc đến khuya thì sẽ xuống phố đi ăn vặt, ốc cay là lựa chọn hàng đầu, món ốc cay này càng ăn càng cuốn, thuộc kiểu hoàn toàn không thể dừng lại được.
Nàng nhịn không được l.i.ế.m môi.
Về đến nhà, Trình Loan Loan lập tức bắt đầu xử lý ốc đồng.
Ngô Tuệ Nương thò đầu qua: “Nương, thứ này mùi bùn tanh rất nặng, có cần dùng chút là bạc hà không?”
Trình Loan Loan kinh ngạc: “Nơi này còn có lá bạc hà?”
Nàng vẫn luôn cho rằng bạc hà là sản phẩm của hiện đại, không nghĩ tới cổ đại cũng có thứ này.
Ngô Tuệ Nương gật đầu: “Năm trước Đại Sơn mò ốc ngoài sông mang về, con phải thả bạc hà vào mới có khử được mùi tanh của bùn, nhưng ăn cũng không ngon lắm, chỉ là nương làm thì chắc sẽ ăn rất ngon.”
Người trong nhà đều nói nàng nấu ăn ngon, trên thực tế toàn bộ đều dựa vào mẹ chồng chỉ điểm, nếu như không có mẹ chồng ở bên cạnh nói cho nàng cách làm, nàng vẫn sẽ giống như lúc trước, mặc kệ món nào cũng bỏ vào nồi nấu chín, tuy rằng cách làm đơn giản nhưng hương vị thật sự là khó mà nói.
Trình Loan Loan kêu Xuân Hoa lên núi hái lá bạc hà, sau đó rửa sạch ốc nhiều lần, cuối cùng nhỏ một giọt dầu vào để ốc nhả hết cát sỏi bên trong ra ngoài, đến tối là có thể bắt đầu làm ốc.
Nàng đang bận rộn thì ngoài cửa có một người đột nhiên đi tới.
Nàng nhanh chóng đứng lên, xoa xoa tay, qua đi chào hỏi: “Ngu phu tử sao lại tới đây?”
Vị phu tử này là huyện lệnh đại nhân tự mình mời tới, hơn nữa lúc người này cùng Thẩm huyện lệnh nói chuyện, khí thế dáng người có vẻ như là bề trên của Thẩm huyện lệnh, cho nên nàng kết luận, thân phận người này sợ là không đơn giản.
Hẳn là quan đạo trắc trở, hoặc là gia đạo sa sút, mới bất đắc dĩ tới thôn Đại Hà dạy học.
Ngu phu tử vuốt chòm râu, tận lực che giấu sự không tự nhiên của chính mình, khụ khụ mở miệng nói: “Triệu Trình thị…”
Trình Loan Loan cười mở miệng: “Ngu phu tử về sau chắc là sẽ ở trong thôn một thời gian dài, một tiếng Triệu Trình thị thật sự là quá khách khí, vẫn nên giống những thôn dân khác gọi ta một tiếng nương Đại Sơn đi.”
Nàng vừa mở miệng nói chuyện, Ngu phu tử liền cảm nhận được đây cũng không phải một người tầm thường.
Vốn dĩ hắn còn đang suy nghĩ lão Thẩm vì sao lại để nhi tử ở trong thôn này đọc sách, hôm qua nghĩ vậy nên hôm nay mới muốn đến đây xem thử, thì trong lòng đột nhiên hiểu rõ, nguyên nhân có thể là do vị Triệu Trình thị này đây.
Ngu phu tử mở miệng: “Ta tới chỗ này là muốn hỏi một chút, về sau mỗi ngày hai bữa cơm của ta có thể nhờ nương Đại Sơn phụ trách hay không?”
Trên mặt hắn tràn đầy xấu hổ, đời này còn chưa xấu hổ như vậy bao giờ.
Nói thật, hắn trước giờ không phải là người để tâm vào việc ăn uống, nhưng sau khi ăn qua cơm canh nhà Triệu Trình thị, hôm qua lại ăn cơm canh nhà lý chính liền thấy sự đối lập, chênh lệch thật sự quá lớn, hắn suốt một đêm không ngủ ngon liền mặt dày tới đây thỉnh cầu, việc này xem như là việc đầu tiên hắn chủ động làm trong đời.
Hắn da mặt dày bỏ thêm một câu: “Tiền cơm mỗi tháng là bao nhiêu, nương Đại Sơn Nương cứ nói.”
“Ngu phu tử đừng lo về chuyện tiền cơm, trong thôn mỗi tháng trả cho ngài tiền công, phí thúc tu còn dư lại không ít đâu.” Trình Loan Loan cười nói: “Lý chính thúc sẽ đem này số bạc này đưa qua cho ta, cơm canh mỗi ngày ta sẽ sai người đúng giờ đưa tới, Ngu phu tử cứ an tâm dạy học đi.”
Ngu phu tử vội vàng nói lời cảm tạ rời đi.
Hắn vừa đi, lý chính liền xấu hổ đi vào: “Lão bà tử nhà thúc chỉ biết luộc đồ ăn, hai đứa nhi tức đối với việc này cũng không thạo, bằng không Ngu phu tử cũng sẽ không tới tìm ngươi…Nương Đại Sơn, tháng này lại có thêm bốn hài tử tới học, trước mắt học đường có tổng cộng bảy mươi sáu học trò, khấu trừ phần tiền công của Ngu phu tử, còn dư lại hơn hai trăm văn tiền, hiện tại thúc đưa cho ngươi năm trăm văn, coi như là tiền cơm mỗi tháng của Ngu phu tử.”
Việc hắn đang nói là sử dụng bạc trong công quỹ của thôn để làm bạc trợ cấp.
Trình Loan Loan cũng không từ chối, cơm nước trong nhà nàng thực sự là đứng đầu trong thôn, mỗi ngày có ít nhất một bữa cơm chín, thỉnh thoảng sẽ có thịt, rau xào thì sẵn sàng dùng dầu, muối để chế biến, năm trăm văn một tháng thật sự không đắt.
Vả lại, nếu tiên sinh được ăn uống đầy đủ thì mới có tinh thần dạy bọn nhỏ đọc sách.
Một lão sư, hơn bảy mươi học trò, ngày sau số học trò sẽ càng nhiều hơn, nàng cảm thấy đau đầu thay vị phu tử này.