Hạ Tiêu lắc đầu: “Tạm thời không cần đâu.”
Hắn đã chuẩn bị tốt hai thanh kiếm gỗ, ngày mai hắn có thể chính thức trao cho hai đồ đệ này.
Đây chỉ là kiếm gỗ thay thế tạm thời, chờ sau này hắn về tới kinh thành, trở lại Hạ gia, lại bổ sung lễ bái sư chính thức…
Nghĩ tới đây, Hạ Tiêu bật cười.
Hắn chỉ là vì báo ân mới ở lại nơi này, ngày này một năm sau chính là ngày hắn rời đi cũng là ngày sư trò bọn họ đã hết duyên phận.
Triệu Tam Ngưu đỡ Hạ Tiêu trở lại căn nhà cũ.
Triệu Tứ Đản thì ở bên tai Trình Loan Loan líu ríu nói không hết: “Sư phụ nói bảy ngày sau chính thức học võ, không biết sư phụ muốn dạy chúng con học cái gì, sư phụ mang theo một thanh kiếm, hẳn là dạy chúng con kiếm thuật, vậy sau này con có thể giống như trong thoại bản nói, đi làm kiếm khách hay không?”
Thanh âm Trình Chiêu đột nhiên truyền đến: “Triệu Tứ Đản, đệ xem qua thoại bản khi nào?”
Cổ Triệu Tứ Đản co rụt lại, xong đời rồi, hắn lại nói lỡ lời.
Trình Chiêu lạnh giọng mở miệng: “Thẩm Chính, ngươi lại đây!”
Thẩm Chính hận không thể xách thằng nhóc Triệu Tứ Đản này lên ném ra ngoài, hắn cúi đầu đi tới phòng mình, lấy hai quyển sách từ trên giá sách ra ném tới trước mặt Trình Chiêu: “Đều ở chỗ này, hết rồi.”
Trình Chiêu đứng dậy vào phòng Thẩm Chính lấy từ dưới gối ra ba quyển sách, xốc khăn trải giường lên, trong rơm rạ còn cất giấu hai quyển, tất cả đều là thoại bản giang hồ.
Hắn lạnh lùng nói: “Thẩm huynh, ta ngày đêm dặn dò ngươi đọc sách cho tốt, ngươi lại trốn ở trong phòng xem thoại bản, còn mưu toan làm lệch tư tưởng Tứ Đản, chúng ta không làm huynh đệ nữa cũng được.”
Hắn ném quyển sách lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Trình Loan Loan ở trong lòng yên lặng giơ ngón tay cái cho chất tử, nếu mỗi ngày dặn dò không có tác dụng, vậy thì cứ mặc kệ, nói không chừng ngược lại sẽ có hiệu quả trực tiếp.
Nàng lật xem những thoại bản này một chút, tất cả đều là đánh đánh g.i.ế.c giết trên giang hồ, còn có nội dung tu tiên thành thần gì đó, loại sách này thỉnh thoảng xem một chút cũng không sao, nhưng tiểu tử Thẩm Chính này rõ ràng là mỗi ngày nằm trên giường xem, trầm mê quá độ, chẳng khác nào mê muội mất hết ý chí, đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Nàng thở dài một hơi nói: “Tiểu Chính, cha con đưa con tới thôn Đại Hà là muốn cho con đi theo Chiêu nhi chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày con xem thoại bản cũng không phải chuyện tốt, sang năm thi không đậu tú tài ta cũng không tiện ăn nói với cha con, ngày mai ta bảo Nhị Cẩu đưa con trở về.”
Thẩm Chính khẩn trương: “Thẩm, con không đi, cha con không tới đón con, con sẽ không đi!”
Hắn cầm lấy thoại bản trên bàn, trực tiếp ném vào trong bếp, lửa bùng lớn lên.
Trình Loan Loan lấy quyển sách trong bếp lửa ra, thu dọn chỉnh tề, dịu dàng nói: “Xem những quyển sách này vừa phải cũng không sao, nhưng Tiểu Chính, con đang trong giai đoạn sắp thi viện, thời gian rất quý giá, cho nên hãy đợi sau khi thi viện kết thúc rồi xem. Về phần con, Tứ Đản, con vẫn còn nhỏ, tam quan chưa hình thành, xem những quyển sách giang hồ này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của con đối với sự vật bình thường, cho nên chờ sau khi con mười hai tuổi, con muốn xem ta cũng sẽ tôn trọng.”
Thẩm Chính vẻ mặt xấu hổ, hắn buồn bực mở miệng: “Con đi tìm Trình Chiêu xin lỗi.”
Triệu Tứ Đản cúi đầu nói: “Nương, con sai rồi, con sẽ chăm chỉ đọc sách.”
Trình Loan Loan sờ sờ đầu hắn: “Đi theo Ngu phu tử học cho tốt đi, ngài là một vị lão sư tốt, con đừng phụ kỳ vọng của Ngu phu tử.”
Ngu phu tử đã tìm nàng nói qua, trong đám hài tử ở thôn Đại Hà, Triệu Tứ Đản và Thiết Trụ có thiên phú đọc sách nhất, nếu như đã có thiên phú vậy tất nhiên sẽ vẫn đọc tiếp.
Nàng không nghĩ tới chuyện này nữa, mà đi vào thương thành bắt đầu tiện tay tìm kiếm thanh kiếm một chút.
Hài tử đến học đường đọc sách đều sẽ mang theo bàn tính sa bàn gì đó, hài tử học võ, vậy dĩ nhiên cũng phải chuẩn bị vũ khí.
Công nghệ sản xuất kiếm hiện đại hẳn là không tồi, nhưng nàng cố ý tìm một thanh kiếm làm theo kiểu cũ, như vậy mới không để cho người ta nhìn ra manh mối.
Chờ bảy ngày sau, coi như bất ngờ tặng cho hai tiểu tử ngốc Tam Ngưu và Tứ Đản đi.