“…Lúa tái sinh là thứ ích nước lợi dân…Triệu Trình thị thôn Đại Hà, thông tuệ nhanh nhẹn, cần cù nhu thuận, nay sắc phong Cửu phẩm Nhũ nhân, ban phong hào Tuệ, đặc biệt ban cho Nhũ nhân một bộ quan phục, một cái quan mão, một chiếc trâm phỉ thúy được chạm khắc rỗng, mười xấp gấm vóc…Khâm thử!”
Đồ vật được ban thưởng được xướng lên một chuỗi dài, một số thứ người trong thôn nghe cũng không hiểu được.
Mọi người thế mới biết ban thưởng trước đó chỉ là món khai vị, thánh chỉ từ Kinh Thành đến đây lần này mục đích chính là để sắc phong cho nương Đại Sơn.
Cửu phẩm Nhũ nhân là gì thì bọn họ không rõ, nhưng hai chữ cửu phẩm thì bọn họ biết đó là cái gì, bởi vì chỉ có những người có chức quan chính thức mới có thể được phân chia theo cấp bậc như vậy!
Mọi người không thể tin vào tai mình, cúi đầu nhìn về phía Trình Loan Loan với một tia kính trọng mà chính mình cũng không nhận ra.
Chính bản thân Trình Loan Loan cũng sợ đến ngây người.
Nàng chỉ là thuận miệng nhắc tới lúa tái sinh, là Thẩm huyện lệnh cho người triển khai, cho dù có thưởng cũng nên thưởng cho quan, sao phần thưởng lại đến tay nàng.
Hơn nữa, những phụ nhân được phong Nhũ nhân thường có con trai hoặc chồng là quan lại, mà nàng chỉ là một góa phụ ở nông thôn, bỗng trở thành Cửu phẩm Nhũ nhân, được phong tước vị, điều này thật quá vô lý!
Nàng quỳ xuống tiếp nhận khay sơn mài do thị vệ đưa tới, một mình nàng không bưng nổi, Triệu lão thái thái và vợ lý chính quỳ bên cạnh vội vàng đỡ lấy, những phụ nhân khác cũng đưa tay ra giúp đỡ. Toàn bộ những thứ này đều sáng bóng, những thôn phụ trong thôn đều hành động cực kỳ cẩn thận vì sợ làm chúng rơi vỡ.
Lúc này, Thẩm huyện lệnh đi tới, cười nói: “Thánh chỉ đã đọc xong, các vị đều đứng lên đi.”
Trình Loan Loan rốt cuộc đứng lên, quỳ ở trên đất lâu như vậy, đầu gối nàng cũng có chút đau nhức.
Hai người lính liên lạc chắp tay nói: “Gặp qua Tuệ Nhũ nhân, dựa theo quy định triều đình, bổng lộc của Cửu phẩm Nhũ nhân sẽ được phát ba tháng một lần, đến lúc đó sẽ cho người ra roi thúc ngựa đưa tới đây.”
Hai người nói xong liền cáo lui.
Trình Loan Loan vội vàng kêu Triệu Tứ Đản vào nhà lấy bạc, nàng biếu cho hai người này mỗi người hai lượng bạc, nhẹ nhàng nói: “Hai vị tiểu ca đường xa đến đây, thật sự là vất vả, đây là một chút tâm ý của ta, các ngươi cầm đi. Biết các ngươi còn phải trở về phục mệnh, ta không giữ các ngươi ở lại ăn cơm, đây là túi nước vừa rót xong, còn có một ít bánh cao lương ăn lót dạ, các ngươi mang theo lên đường, trên đường chú ý an toàn…”
Hai thị vệ có chút kinh ngạc.
Bọn họ tới trong thôn tuyên chỉ, cũng không nghĩ tới có thể lấy được bạc thưởng, phụ nhân này ra tay cũng thật hào phóng, mỗi người hai lượng bạc, so với bạc thưởng của một số quý nhân trong thành còn muốn nhiều hơn, hơn nữa phụ nhân này cũng thật dịu dàng, ánh mắt cử chỉ đều giống như thân mẫu, hai người tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết.
“Đa tạ Tuệ Nhũ nhân, bọn ta xin cáo lui trước.”
Hai người lính liên lạc giao lại thánh chỉ, nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.
Sau khi hai người rời đi, trong thôn có chút đứng ngồi không yên, nhưng huyện lệnh vẫn còn ở đó, mọi người cũng không dám quá tự phụ, dưới sự chỉ huy của Triệu lão thái thái, các thôn phụ bê cả chục mâm sơn mài đặt lên chiếc bàn ngoài sân nhà, Triệu lão thái thái vẫn đang quan sát chằm chằm, đám người này không dám đụng vào, chỉ dám nhìn chằm chằm mấy thứ đó cho đã mắt.
Thẩm huyện lệnh đi tới cười to: “Chúc mừng Tuệ Nhũ nhân, Tuệ, bỉ thử li li, bỉ tắc chi tuệ, đủ thấy Thánh Thượng đối việc này coi trọng đến cỡ nào…”
Trình Loan Loan dò hỏi: “Huyện lệnh đại nhân, mạo muội hỏi một câu, triều đình vì sao lại…”
“Quốc gia lấy dân làm gốc, dân lấy lương thực làm trời, đương kim Thánh Thượng là minh quân, tất nhiên là biết tầm quan trọng của lương thực, lúa tái sinh này được triển khai ra ngoài, rất nhiều mẫu ruộng ở khu vực Trung Nam Bộ có sản lượng tăng gấp đôi, có thể giải quyết được một số vấn đề.” Thẩm huyện lệnh mở miệng: “Phía Tây có chiến sự, lương thảo vẫn luôn khan hiếm, nếu lương thực có thể được đưa đến đó nhiều hơn thì có thể nâng cao sĩ khí toàn quân, đảm bảo cho thái bình của quốc gia, yên ổn của dân chúng…Hoàng Thượng sắc phong Cửu phẩm Nhũ nhân cho một thôn phụ, cũng ban thưởng cho Trình Chiêu vì đưa ra phương pháp diệt châu chấu, cùng hai người chế tạo ra trục lăn đá, đây là có ý nhắc nhở bá tánh chỉ cần làm ruộng cho tốt, cống hiến cho triều đình những lương sách hay thì sẽ được ban thưởng, nhất định sẽ khuyến khích dân chúng nghĩ ra những sáng kiến tài tình…”