Đám người Tào gia bị trói gô ném vào trong xe.
Thẩm huyện lệnh mở miệng nói: “Tuệ Nhũ nhân yên tâm, chuyện này bản quan nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trình Loan Loan, cảm thấy vui mừng vì nàng, lại thấy có chút mất mát.
Lúc trước nàng chỉ là một thôn phụ đã không muốn gả cho hắn.
Nay nàng đã trở thành mệnh phụ mang phong hàm của triều đình, càng không thể có liên quan gì tới hắn.
Hắn nhỏ tiếng thở dài một hơi, từ trong tay áo lấy ra cái trâm cài chưa từng tặng đi, nói: “Cái này, cái này hẳn là quà mừng của ta tặng cho ngươi.”
Con bướm trên cây trâm được tạc giống như thật, nhìn như đang giương cánh muốn bay.
Trình Loan Loan có chút đau đầu, cây trâm nàng thật sự không muốn nhận lấy.
Vừa vặn lúc này.
Thẩm Chính mang văn phòng tứ bảo được hoàng thượng ban tặng chạy tới.
Hắn mở hộp ra như đang dâng bảo vật: “Cha, cha mau nhìn xem, nghiên mực này trông đẹp như vậy, bút lông này so với bút lông sói dùng còn tiện tay hơn…”
Thẩm huyện lệnh sợ bị nhi tử nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của mình vì tặng lễ vật đi nhưng người nọ không nhận, liền giấu chiếc trâm cài tóc vào trong tay áo.
Hắn cầm nghiên nghiên mực lên xem, chạm khắc tinh xảo, mỹ ngọc bóng loáng, cầm bút lông sói, cán bút thẳng tắp, thân bút tao nhã, cương nhu kết hợp…
Đây là quả là đồ tốt, hắn làm quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua, nhất định là đồ vật đặc biệt mà thánh thượng hay dùng.
“Chính nhi, con thật là có tiền đồ.”
Đôi tay Thẩm huyện lệnh vuốt ve vật được ban thưởng, hốc mắt hơi hơi nóng lên, hắn cả đời này không biết có thể được ban thưởng như vậy hay không.
Thẩm Chính nhếch môi ngây ngô cười: “Cha, mấy vật này ngài đều cầm về đi.”
Thẩm huyện lệnh không thể tin được.
Tiểu tử này thế mà lại muốn mang những đồ vật vua ban đưa hết cho người làm cha là hắn?
Trước kia hắn cảm thấy nhi tử không hiếu thuận, cảm thấy nhi tử làm hỏng nề nếp của Thẩm gia, giờ khắc này mới biết được, là hắn hiểu lầm Chính nhi.
Trong lòng Chính nhi vẫn có người làm cha như hắn…
“Tổ mẫu vẫn đang ở chùa miếu lễ Phật sao, cha phái người đem những đồ vật này đưa đến chùa miếu đi.” Thẩm Chính sờ cằm nói: “Tổ mẫu thương nhất là con, chỉ sợ con không có tiền đồ chọc cha tức giận, hiện giờ Hoàng Thượng ban thưởng văn phòng tứ bảo cho con, tổ mẫu nhất định sẽ rất vui mừng, cha, việc này không nên chậm trễ, cha nhanh trở về tìm tổ mẫu đi! Đúng rồi, nhất định phải đem những câu khen ngợi con trên thánh chỉ thuật lại nguyên văn cho tổ mẫu, được không cha?”
Thẩm huyện lệnh: “…”
Là hắn nghĩ nhiều, thế mà lại cho rằng tiểu tử này muốn đem đồ vật đưa cho hắn.
Hắn vẫy vẫy tay: “Được rồi, cha đều biết rồi.”
Thẩm huyện lệnh lưu luyến không rời bước lên xe ngựa.
Xe ngựa của Thẩm gia ở phía trước, xe ngựa của Tào gia ở phía sau, khí thế cuồn cuộn rời khỏi thôn Đại Hà.
Dòng sông và đồng ruộng của thôn làng dần bị bỏ lại phía sau, Viên sư gia nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mở miệng nói: “Triệu Trình thị chỉ là một thôn phụ đã có thể được ban thưởng như vậy, xem ra ban thưởng của đại nhân sẽ càng lớn.”
“Chớ có nói bậy.” Thẩm huyện lệnh thờ ơ nói: “Việc bản quan làm đều là việc mà quan gia phải làm, chứ không phải là vì triều đình ban thưởng.”
Dù nói như vậy nhưng trong lòng hắn biết chiến tích năm nay của hắn hẳn là cầm cờ đi trước, ba năm sau hắn lên Kinh Thành báo cáo nhiệm vụ nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhất định sẽ được thăng chức.
Nếu may mắn thì có khả năng năm nay sẽ thăng lên một bậc.
Hắn ở trấn Bình An làm quan nhiều năm như vậy, chiến tích thường thường, bá tánh nhắc tới hắn cũng chỉ biết đến hắn làm quan thanh liêm, hai bàn tay trắng.
Trên thực tế, dường như hắn cũng chưa bao giờ làm được điều gì thiết thực cho bá tánh.
Nghĩ đến lúc phải ra đi, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh sự miễn cưỡng.
Thẩm huyện lệnh mở miệng nói: “Viên sư gia, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, thu đông là lúc chuyện đồng áng nhàn nhã, chúng ta có thể vì bá tánh làm được gì không?”
Viên sư gia chắp tay nói: “Vâng, thỉnh đại nhân cho học trò thời gian mấy hôm, nhất định sẽ trình lên bản kế hoạch.”
Thẩm huyện lệnh cũng không có về trấn Bình An, mà lệnh cho xe ngựa đi thẳng đến huyện nha của trấn Hà Khẩu.
Chuyện lính liên lạc của Hồ Châu đến thôn Đại Hà của trấn Bình An truyền thánh chỉ Phó huyện lệnh đã sớm nhận được tin tức, hắn giống như kiến bò trên chảo, đi tới đi lui trong sảnh lớn của huyện nha, cách mỗi mười lăm phút lại cho người ra roi thúc ngựa đi một chuyến đến trấn Bình An, chỉ cần Thẩm huyện lệnh hồi phủ thì hắn lập tức sang đó một chuyến, không tự mình hỏi rõ ràng thì trái tim này của hắn không yên được.
Đúng lúc này, nha dịch vội vã chạy vào: “Đại nhân, Thẩm huyện lệnh tới rồi.”
Phó huyện lệnh vốn dĩ đang nóng lòng muốn gặp Thẩm huyện lệnh, vừa nghe thủ hạ nói Thẩm huyện lệnh tự mình tới cửa thì cảm xúc vội vàng kia trong nháy mắt đã biến mất hơn phân nửa.
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Đây là gấp không chờ nổi phải tới trước mặt bản quan khoe khoang đúng không, trước giờ trấn Hà Khẩu nộp thuế gấp ba lần trấn Bình An, bây giờ cũng có lúc trấn Bình An vượt mặt trấn Hà Khẩu, mà chỉ bằng này thì có gì đáng để khoe khoang? Quên đi, mấy năm nay lão Thẩm cũng không dễ dàng, cuối cùng cũng có ngày được nở mày nở mặt, cứ để cho hắn đắc ý một lúc đi.”