Giờ Tuất.
Trời đã rất tối.
Thông thường, hầu hết mọi người trong thôn đã sẵn sàng để nghỉ ngơi.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều tràn đầy tinh thần, tụm năm tụm ba đứng nói chuyện ở trong sân nhà Trình Loan Loan, một đám đều tràn đầy hứng thú, căn bản không có ý định đi ngủ.
Nhân cơ hội này, Trình Loan Loan cũng nói ra chuyện trong nhà mình cần giúp đỡ.
“Chắc là tất cả mọi người đều tò mò vì sao ta lại xây một căn nhà khác, thật ra là để buôn bán, trước khi việc mua bán này chính thức bắt đầu, còn cần mọi người giúp đỡ.” Nàng cười nói: “Việc mua bán này cần rất nhiều củi, củi gỗ cỏ khô gì đều được, ta sẽ mua theo cân, ba cân một văn tiền, củi phơi khô chính là loại củi khô có thể trực tiếp đốt cháy sẽ là hai cân một văn tiền, sau khi mọi người cất giữ đủ củi khô cho nhà mình dùng trong mùa đông, nếu thừa ra có thể đưa tới cho nhà ta, thanh toán tiền ngay tại chỗ.”
Trên khuôn mặt của mọi người trong thôn đều tỏ ra vui mừng.
Phía sau và phía trước thôn Đại Hà đều là núi, trên núi đều là cây cối, khắp nơi trong rừng đầy lá khô củi khô, lá khô cỏ khô thì nhẹ nhưng gỗ thì lại nặng, một khúc gỗ to dày một chút cũng nặng tối thiểu trên mười cân, đây không phải là đã có bốn năm văn tiền vào tay, công việc này quá đơn giản.
Triệu lão thái thái biết đây là đại nhi tức muốn kiếm được rất nhiều tiền, không thể đau lòng chút ít tiền này, bà mở miệng nói: “Trước nói rõ ràng, chỉ mua củi khô, ai mà đưa củi ướt, không phơi khô đến góp cho đủ số, đừng trách lão bà tử ta không cho người đó thể diện!”
Vương thẩm lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên phải lấy củi khô, nếu không nương của Đại Sơn sẽ phải chịu thiệt nhiều!”
Nương của Đại Thụ mở miệng nói: “Mấy ngày nay Đại Thụ và Tiểu Thụ lên núi chặt được không ít củi, ta đều bổ ra phơi khô, chắc được chừng trăm cân, nếu không ngày mai ta mang tới đây?”
Nương của Thiết Trụ nói theo: “Ngày mai ta sẽ bảo mấy đứa nhỏ đọc sách xong rồi lên núi nhặt củi khô, có phải đưa bao nhiêu sẽ thu lấy bao nhiêu hay không?”
Củi khô không nhất định là đặt ở nhà củi, có thể chất đống ở một mảnh đất trống bất kỳ nào, bên trên phủ rơm rạ và lau sậy để tránh mưa là đủ.
Trình Loan Loan gật đầu: “Tạm thời trong nửa tháng này, chỉ cần đưa tới đều sẽ mua.”
Mọi người trong thôn lần lượt xoa tay hưng phấn.
Mọi người đang nói chuyện, Hạ Tiêu đang ngồi trong sân đột nhiên cầm lấy nạng trong tay.
Triệu Tứ Đản vội vàng đi qua: “Sư phụ, là muốn trở về sao, con đỡ ngài…”
Hắn còn chưa đụng tới tay áo Hạ Tiêu, cái nạng kia đột nhiên bay ra ngoài ngang qua bầu trời nện ra ngoài bờ tường bao quanh sân, sau đó truyền đến hai tiếng gào thét.
Mấy nam nhân đứng cạnh bờ tường kiễng chân nhìn ra ngoài, kinh hãi kêu lên: “Có hai người trốn ở chỗ này nghe lén!”
“Hai người mặt dày này, không phải người của thôn Đại Hà chúng ta!”
“Khẳng định là người của thôn Quế Hoa, không biết muốn tới đây làm cái gì!”
Hai người đàn ông dưới bờ tường bị chiếc nạng từ trên trời rơi xuống đập lên đầu làm cho choáng váng hoa mắt, sợ bị người khác bắt được, bò dậy, cất bước bỏ chạy.
Đôi mắt Hạ Tiêu híp lại.
Hắn đứng lên bằng một chân, chống tay phải lên bàn, cả người nhảy lên bàn dựa vào tường, sau đó lại nhảy lên, chớp mắt đã nhảy ra khỏi bờ tường, chân không có bị thương kia đá mạnh vào n.g.ự.c của một người trong đó, ngay sau đó, thân thể hắn lơ lửng trên không, xoay người, lại dùng một chân khác về phía người còn lại.
Hai người kia lần lượt ngã xuống đất, phát ra hai tiếng kêu thảm thiết.
Cả thôn sợ ngây người, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
“Tiểu Hạ, ngươi, ngươi cũng quá giỏi!
“Trời ơi, ngươi còn có thể bay, ngươi bị thương một chân rồi còn có thể giỏi như vậy?”
“Khó trách nương của Đại Sơn để cho Tam Ngưu và Tứ Đản đi theo ngươi học võ công, ta sớm nên biết ngươi là cao thủ võ lâm!’
“……”
Hạ Tiêu dùng chân bị thương kia, đau muốn chết, nhưng tất cả mọi người đều khen hắn, lúc này mà nói chân đau hình như có chút tổn hại hình tượng.
Hắn lạnh nhạt nói: “Tứ Đản, nhặt nạng lại cho sư phụ.”
Triệu Tứ Đản mang vẻ mặt sùng bái, nhặt nạng lên, cung kính đưa đến trong tay Hạ Tiêu.