Ngô lão đại và Ngô đại nương đều tự nghĩ đông nghĩ tây, chỉ chốc lát sau liền đến giờ ăn cơm.
Phòng ăn rất rộng, bày ra hai bàn ăn, nam nhân một bàn, nữ nhân hài tử một bàn, đồ ăn trên hai bàn đều giống nhau.
Hôm nay là hỉ tam tửu, cho nên ăn hỉ tam diện, đồ ăn kèm với mì đã được chuẩn bị sẵn, một rau xanh xào, một món kho, một đĩa trứng luộc, một bát dưa muối, lại còn mỗi người một bát hỉ tam diện thật lớn.
Khi Tào Oánh Oánh và Xuân Hoa bưng mì lên, ba người Ngô gia đều sửng sốt.
Hóa ra là mì sợi được nhào từ bột trắng!
Phía trên tưới sốt thịt nấm!
Mì sợi trắng nõn, thịt vụn thơm ngào ngạt, đây là thứ tốt mà Tết Nguyên Đán nhà bọn họ cũng không được ăn!
Trên bàn còn có một đĩa kho, tất cả đều là thịt!
Ngoài ra còn có một đĩa trứng gà, cắt ra làm đôi đặt vào đĩa lớn, lòng đỏ trứng vàng cam khiến người ta suýt chảy nước miếng.
Ngô Tiểu Chùy khó khăn nuốt nước miếng một cái, hắn sống mười lăm năm cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đồ ăn ngon như vậy!
Hắn còn tưởng rằng nhị tỷ ở Triệu gia chịu khổ, hôm nay vốn là muốn làm chỗ dựa cho nhị tỷ, kết quả lại phát hiện, cuộc sống của nhị tỷ so với hắn còn tốt hơn nhiều!
“Còn ngây ra đó làm gì, mau ăn đi! “Trình Loan Loan cười nói: “Tiểu Chùy, con hơi gầy, ăn nhiều một chút, trong nồi còn rất nhiều.”
Ngô Tiểu Chùy cúi đầu liền bắt đầu ăn mì sợi, há to miệng nuốt một ngụm lớn, cứ như vậy trong nháy mắt, một bát mì lớn đã tiến hết vào trong bụng hắn.
Trình Loan Loan gắp cho hắn nửa quả trứng gà, lại gắp thêm vài miếng thịt kho: “Sao chỉ ăn mì mà không ăn rau.”
Ngô Tiểu Chùy nhìn thoáng qua những người khác trên bàn, đều nhã nhặn ăn cơm, chỉ có một mình hắn trong nháy mắt xử lý một bát lớn, mặt của hắn đột nhiên đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng.
Hắn cúi đầu, giả vờ ăn món kho để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Kết quả vừa mới cắn một miếng liền ngây dại, thịt này sao ăn ngon như vậy, trời ạ, quả thực là đồ ăn ngon nhất hắn từng được ăn!
Hắn lại một hơi ăn sạch thịt trong bát, nửa quả trứng gà cũng nuốt vào.
Trình Loan Loan biết tiểu tử này đói bụng lắm rồi, lúc trước khi nàng vừa tới thôn Đại Hà, bốn tiểu tử trong nhà cũng như vậy, nhớ bữa cơm đầu tiên bốn tiểu tử ăn còn nhanh hơn cả Ngô Tiểu Chùy, hận không thể nuốt hết cả dĩa.
Nàng đứng lên cười nói: “Ta đi lấy thêm cho con một bát mì.”
“Không, không cần!” Ngô Tiểu Chùy vội vàng đoạt lấy bát, “Con ăn no rồi, thật đấy!”
Trình Loan Loan dịu dàng nói: “Đây là nhà nhị tỷ con, con đừng ngại, trong nồi vẫn còn rất nhiều, muốn ăn bao nhiêu cũng được…”
“Thật, thật sự không cần…”
Mặt Ngô Tiểu Chùy đỏ bừng.
Hắn không thể làm chỗ dựa cho Nhị tỷ thì thôi, cũng không thể để mất mặt.
Hắn dùng sức kéo bát, mà Trình Loan Loan cũng cầm rất chặt, hai người kéo một lúc, đột nhiên, mặt Ngô Tiểu Chùy trắng bệch, cầm cánh tay trái của mình.
Trình Loan Loan hoảng sợ: “Sao vậy?”
Ngô đại nương nhanh chóng buông đũa xuống: “Tiểu tử này chính là tự tạo nghiệp, lần trước đánh nhau với người ta, gãy cánh tay, ở nhà dưỡng gần ba tháng còn chưa khỏe hẳn, việc nặng gì cũng không làm được.”
Triệu Đại Sơn lập tức đứng dậy: “Đánh nhau với ai, sao bị thương nặng như vậy?”
“Đầu xuân nhạc phụ con tìm cho Tiểu Chùy một công việc, làm đồ đệ cho thợ nề thôn bên cạnh, không phải vì kiếm tiền, chính là vì muốn Tiểu Chùy học một món nghề, về sau dựa vào xây nhà cho người ta cũng có thể kiếm chút tiền nuôi sống gia đình, không nghĩ tới, tiểu tử này không nghe lời, đánh nhau với người ta.” Ngô đại nương thở dài, “Tiểu tử này tính tình nóng nảy, một chút ủy khuất cũng chịu không nổi, đánh nhau một trận, công việc cũng mất, mỗi ngày ở nhà dưỡng thương, không làm được chuyện gì không nói, còn bị người chê cười.”
Ngô Tiểu Chùy cứng cổ nói: “Một đám người bọn họ đi ngang qua tiểu cô nương trêu chọc người ta, con nhìn không được, nên cùng bọn họ đánh nhau, dù sao con cũng cảm thấy con không sai!”