Chạy bộ là rèn luyện nghị lực, cũng là làm nóng người, sau khi làm nóng người kết thúc thì phải đứng trung bình tấn.
Trước đó, mỗi ngày Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản đều ở trong nhà luyện tập trung bình tấn rồi, Triệu Tam Ngưu đứng trung bình tấn đốn củi, Triệu Tứ Đản trung bình tấn đọc sách, đối với hai người mà nói cũng không tính là nhiệm vụ gì khó hoàn thành cả.
Sau khi đứng tấn xong, chân trời dần lóe lên ánh rạng đông.
Lúc này đã đến giờ Dần, đợi thêm hơn nửa canh giờ nữa thì trời đã sáng rồi.
Cũng chính vào lúc này, người trong thôn đội tuần tra đến.
Bởi vì hai người Triệu gia là đệ tử của hắn cho nên hai người bọn họ cần phải đến nơi này để luyện công vào lúc gà gáy, mà tất cả những người khác trong thôn đối với Hạ Tiêu mà nói, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không tính, tự nhiên cũng không cưỡng ép bọn họ, hắn chỉ nhắc, mỗi ngày giờ Dần ba khắc tới đây luyện tập một canh giờ là được.
Trong thôn những người trong đội tuần tra cần làm việc nhà nông, có một số người cũng cần làm giúp việc trong nhà Trình Loan Loan, hoặc là đi trên trấn khuân vác đồ, buổi sáng sau khi luyện công kết thúc đúng lúc là một ngày mới chính thức bắt đầu, chuyện gì cũng sẽ không chậm trễ. Quan trọng nhất chính là, học võ không tốn tiền, không tốn tiền đã có thể học võ công, đối với người nghèo trong thôn mà nói thì đây chính là chiếm hời, có hời không chiếm đó chính là vương bát đản, đến ngay cả một vài tiểu thí hài thích đánh nhau cũng tham gia, bắt chước có hình có dạng.
Lúc mặt trời nhô lên cao, hoạt động luyện công buổi sáng liền kết thúc.
Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản toàn thân mồ hôi đầm đìa về đến nhà, hai người một chút khí lực cũng không còn, hận không thể nằm trên giường ngủ như chết.
“Đi tắm rửa trước đi, sau đó tới ăn thứ gì đó.” Trình Loan Loan nhìn hai người nói, “Nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, hiện tại cũng có thể từ bỏ, các con làm bất kỳ quyết định gì, nương đều ủng hộ.”
Triệu Tam Ngưu nhảy lên giống con nghé con: “Nương, con không mệt, không mệt mỏi chút nào, sau khi ăn xong còn có thể làm việc!”
Triệu Tứ Đản cũng mau chóng ngồi dậy: “Con ăn no rồi sẽ đi đọc sách.”
Trình Loan Loan bật cười: “Trước kia buổi trưa các con không thích đi ngủ, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày giữa trưa ngủ nửa canh giờ, bổ sung tinh thần.”
Hai người lập tức gật đầu.
Buổi sáng ăn chính là bánh bột ngô rau dại trứng gà, rau dại nhào chung với bột mì, kẹp trứng gà rán.
Mỗi ngày ba bữa cơm này đều là giao cho Xuân Hoa làm, Tào Oánh Oánh hỗ trợ, Văn thị thì chủ yếu làm bữa ăn ở cữ, Ngô Tuệ Nương mỗi ngày ăn uống đều là ăn riêng.
Văn thị đang nấu canh trứng gà rượu gạo, là để kích sữa.
Nàng mò một quả trứng gà ra, vừa giương mắt nhìn thấy Xuân Hoa cầm mười quả trứng gà, sau đó đập hết đánh vào bên trong bát sứ lớn.
Ngày đầu tiên tới, Văn thị sẽ bị tình cảnh vung tay quá trán này làm cho giật mình, nhưng mà ở chỗ này ba ngày rồi, nàng đã thành thói quen.
Buổi sáng mỗi người một quả trứng gà, đây là hành động bình thường trong nhà đại tẩu.
Giữa trưa càng là mỗi người một bát cơm bằng gạo trắng, mười cân lúa mỗi hộ trong thôn đưa tới trước đó nàng còn tưởng rằng đại tẩu sẽ cầm đi đổi bạc, không nghĩ tới vậy mà để ở trong nhà giữ lại ăn.
Bình thường đến ban đêm thì món ăn sẽ rất phong phú, rau xanh là cơ bản nhất, trứng gà căn bản không thiếu, trong nhà buôn bán món kho nên càng không thiếu thịt.
Nàng đến nhà đại tẩu ba ngày, bữa nào cũng ăn no, cảm giác bản thân đã mập lên mấy cân.
Cho dù đại tẩu không trả tiền, cũng là nàng được lợi.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao nàng dâu lão tam liều mạng muốn đến nhà đại tẩu làm việc như thế rồi.
Văn thị làm việc càng thêm cố gắng.