Ngô gia nhất định phát đạt 2
Ngô Tiểu Chùy uống một hớp nước rồi lại quay trở về bên phường.
Bên này, trong gian phòng thứ nhất đang làm tan chảy mỡ heo, mùi dầu lan tỏa khắp nơi, trong nháy mắt hắn đã chảy nước miếng.
Mấy người đang làm việc ở các phòng cách vách cũng nhịn không được đều ló đầu đến xem.
“Không có gì hay mà xem cả, mọi người quay về làm việc đi.”
Triệu Nhị Cẩu vừa lạnh nhạt nói một câu, một đám người đều nhanh chóng tự giác quay về vị trí làm việc.
Việc kiểm soát quy trình kỹ thuật của phường xà phòng bên này đều do Triệu Nhị Cẩu phụ trách. Hắn sẽ đi qua đi lại mấy gian phòng, cố gắng làm cho mỗi một khâu đều đạt tiêu chuẩn, không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Nếu một khâu bị lỗi, tất cả các khâu sau đều sẽ xảy ra vấn đề, sản phẩm cũng sẽ không đạt tiêu chuẩn.
Khâu quan trọng nhất trong quy trình sản xuất là do Triệu Tam Ngưu thực hiện, rượu cồn là loại rượu cồn có nồng độ đậm đặc lên đến 90% được Trình Loan Loan mua trực tiếp từ trong thương thành, đây là loại rượu cồn nồng độ cao mà kỹ nghệ cổ đại không thể chế tạo ra được. Nhưng thật ra quy trình chưng cất rất đơn giản, khâu này tạm thời không đưa vào quy trình sản xuất, vài hôm nữa lượng tiêu thụ tăng rồi lại tính.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu cùng đến gian phòng thứ tư để hòa tan rượu cồn.
Sau khi rượu cồn gần hòa tan vào, lại bảo bốn hán tử thay phiên nhau khuấy để hai thứ xảy ra phản ứng hóa học nguyên vẹn với nhau….
Mùi vị mỡ heo trong phường sản xuất càng ngày càng nồng, rất nhiều phụ thân trong thôn đều đứng ở cổng phường thò đầu vào nhìn.
Ngô Tiểu Chùy đóng cửa gỗ lại: “phường là nơi quan trọng, bất kỳ ai cũng không được bước vào, nếu bị mất thứ gì ta sẽ tìm đến trên đầu các ngươi.”
“Tiểu tử này hung dữ thật đấy.” Phụ nhân trong thôn thì thầm: “Sao nương Đại Sơn lại chọn một người như vậy?”
“Nghe nói là đệ đệ nhà mẹ đẻ của tức phụ Đại Sơn.”
“Khuê nữ này của Ngô gia đúng là quá may mắn, trước kia nàng ấy gả cho Đại Sơn, tất cả mọi người đều nghĩ nàng ấy sẽ phải chịu khổ. Ai ngờ nàng ấy trở thành người khiến toàn bộ các tiểu tức phụ trong thôn hâm mộ nhất. Tiểu khuê nữ nàng ấy sinh ra cũng trở thành tiểu nha đầu quý giá nhất ở thôn Đại Hà chúng ta.”
“Sau này người nhà Ngô gia sẽ phát đạt lắm đây.”
“Không ghen tỵ được đâu.”
“Vẫn còn cơ hội mà, Đại Sơn vẫn còn ba đệ đệ. Nhà ai có khuê nữ tốt phải nắm chặt thời gian đấy.”
Tôn Thủy Cần trong đám người siết chặt ngón tay.
Nàng ta nhìn Triệu Nhị Cẩu từ xa, đáy mắt hiện lên vài phần không cam lòng.
Nếu nói trước đây chỉ có một phần hối hận thì sau khi Trình Loan Loan được sắc phong làm Tuệ Nhũ nhân, sự hối hận trong đáy lòng nàng ta tựa như thủy triều dần dần dâng lên. Mỗi đêm nàng ta đều không ngủ được, vừa nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình dáng của Triệu Nhị Cẩu.
“Tức phụ Thiển Căn, ngươi ở đây làm gì vậy?” Tào Oánh Oánh đi đến cổng phường, dịu dàng hỏi một câu: “Muốn tìm Triệu Thiển Căn sao? Ta vào gọi giúp ngươi.”
Tôn Thủy Cần lắc lắc đầu: “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Nàng ta mang vẻ mặt ảm đạm rời đi.
Tào Oánh Oánh không nghĩ nhiều, nàng phải dán mấy tờ giấy đang cầm trong tay ở từng gian phòng trong phường sản xuất, chủ yếu là quy tắc chi tiết để đề phòng hỏa hoạn. Người trong thôn không biết chữ cũng không sao cả, dạy thêm vài lần, phải để cho tất cả mọi người đều có thể thuộc lòng.
Triệu Nhị Cẩu gọi những người tạm thời đang rảnh rỗi trong phường tập hợp lại, cùng nhau đọc, ai đọc xong trước thì người đó có thể đi làm việc.
Ngô Tiểu Chùy cũng đứng ở trong đám người, hắn là người nhỏ tuổi nhất trong đám công nhân, đầu óc lại nhanh nhạy, chủ yếu là vì hắn cố gắng học nên chỉ cần đọc hai lần đã nhớ kỹ toàn bộ, sau đó tiếp tục đi loanh quanh trong phường.
Hắn vừa mới đi ra ngoài thì có một bóng dáng lén lút đi vào gian phòng thứ nhất.
Hắn nhanh chóng cất bước theo sau, nhìn qua lỗ thông khí trên bức tường, hắn thấy một phụ nhân bốc một nắm mỡ heo vụn cho vào miệng mình, thế còn chưa đủ, nàng ta lại bốc thêm một nắm to nữa để vào trong túi áo.
Hắn nhận ra được phụ nhân này chuyên phụ trách làm tan chảy mỡ heo.
Lúc này mọi người đều đang ở bên kia học thuộc lòng quy tắc chi tiết đề phòng hỏa hoạn mà nàng ta lại đến trộm mỡ heo vụn.
Ngô Tiểu Chùy sờ sờ cằm, tuy rằng chuyện này không ở trong phạm vi công việc hắn phụ trách nhưng nếu hắn đã thấy được thì không thể bỏ qua.
Nhưng mà nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu hắn đột nhiên xông vào thì không chừng còn có thể bị trả đũa.
Hắn xoay người, lập tức đi tìm Trình Loan Loan.