Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đưa xà phòng ra thị trường 2
Giá bán của xà phòng này Trình Loan Loan tính toán ở mức năm trăm văn tiền trở lên, giấy đóng gói tuy không phải là giấy Tuyên Thành tốt nhất nhưng cũng xem như tương đối tốt, đại khái là hơn ba mươi văn tiền một tấm lớn, có thể cắt thành tám tấm nhỏ để dùng, phí đóng gói một khối xà phòng là sáu văn tiền.
Hiện tại đang vào tiết thu đông, hoa thơm cỏ dại đã không còn, tạm thời làm trước hai loại hương, hương sữa và hương mật ong, có tác dụng dưỡng da, dùng để rửa tay và rửa mặt.
Còn có một loại không trộn thêm hương, đóng gói đơn sơ, giá cả rẻ hơn, hướng tới người tiêu thụ là bá tánh bình dân.
Trong lòng Trình Loan Loan đại khái đã có phương hướng đẩy mạnh tiêu thụ.
Trước tiên là khai trương ở trấn Bình An, sau đó mở rộng ra các khi vực lân cận.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Nàng đến nhà kho lấy thành phẩm.
Nàng vừa đến cửa nhà kho thì Ngô Tiểu Chùy đã tháo chùm chìa khóa trên cổ xuống: “Thẩm muốn lấy gì, để cháu hỗ trợ cho.”
Ngày hôm qua, sau khi chính thức đi vào sản xuất, đồ vật nhà kho lập tức nhiều lên, có xà phòng, có mỡ heo, phân tro thực vật đã được lọc sạch, có dịch kiềm, có mật ong, còn có sữa dê hôm nay cần đúng…Hai mươi kệ được sắp xếp gọn gàng.
Ngô Tiểu Chùy lấy ra năm khối xà phòng đưa qua cho Trình Loan Loan.
Nàng không có nhận, cười cười nói: “Tiểu Chùy, ta dặn cháu những việc gì?”
Ngô Tiểu Chùy bắt đầu ngâm nga: “Nhất định phải bảo vệ cửa lớn của nhà kho, đầu tiên chú ý phòng cháy, mỗi ngày kiểm tra ít nhất ba lần, ngăn chặn hỏa hoạn ngầm…”
“Không phải cái này.” Trình Loan Loan mở miệng: “Ta có đã nói qua, cho dù là kẻ nào tới nhà kho lấy đồ vật, đều phải nộp bằng chứng?”
Ngô Tiểu Chùy hiểu ra, hắn gãi gãi cái ót: “Thẩm tới cũng cần bằng chứng sao?”
Hắn thấy toàn bộ phường này đều thuộc về thẩm, nếu thẩm đi lấy đồ của mình mà còn bị hạn chế thì thật vô lý.
Trình Loan Loan hỏi: “Nếu Nhị Cẩu cùng Tam Ngưu lại đây, muốn lấy mật ong để dùng, có cần yêu cầu bằng chứng không?”
Ngô Tiểu Chùy không nói gì.
Bởi vì nếu không xảy ra chuyện thế này, hắn khẳng định sẽ trực tiếp đem mật ong đưa cho Nhị Cẩu ca.
Bị hỏi như vậy hắn mới ý thức được loại này hành vi hình như cũng không đúng.
Hắn suy tư một hồi rồi mở miệng nói: “Cháu đã hiểu, mặc kệ kẻ nào tới, đều cần phải có bằng chứng, bất cứ kẻ nào ở đây cũng bao gồm thẩm, cùng với tất cả người nhà của thẩm.”
Hài tử này nói một chút đã hiểu, Trình Loan Loan rất vừa lòng.
Trình Loan Loan giao bằng chứng, ghi lại số lượng hàng lên phiếu xuất kho, lúc này mới chuẩn bị đến trấn Bình An.
Nàng trước tiên ăn dược chống say xe, quyết định ngồi xe ngựa, nếu ở trấn Bình An không thành công, còn thời gian có thể đến các vùng lân cận.
Nàng mang theo Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Vượng cùng đi.
Về sau việc khai thác thị trường nàng sẽ giao cho Nhị Cẩu, Đại Vượng tạm thời đi theo Nhị Cẩu học tập thêm kiến thức thương trường.
Ngồi xe ngựa một lúc, rất nhanh đã đến trấn Bình An, xe ngựa giao cho chưởng quầy của tửu lầu quen thuộc trông giúp, một hàng ba người đi trên đường lớn.
Lúc trước khi Trình Loan Loan quyết định kinh doanh xà phòng, đã từng thăm dò qua thị trường, trấn Bình An có ba nhà bán sản phẩm vệ sinh, sản phẩm chủ yếu là bồ kết cùng bồ hòn, người sử dụng chủ yếu là bá tánh bình dân, nhưng giá cả cũng không rẻ, một bóng xà phòng đã hơn một trăm văn tiền, giá cả của bồ hòn cũng không kém bao nhiêu.
Đậu tắm thì ở cửa hàng bình thường không có bán, thứ này thường được đặt ở cửa hàng son phấn, giá cả thường sẽ tương tự giá của son phấn, một lượng bạc trở lên.
Nữ nhân mua son phấn không ít nhưng không mấy ai mua đậu tắm.
Một hộp phấn mặt có thể sử dụng ít nhất một năm, nhưng một nắm đậu tắm nhỏ bằng nắm tay trẻ có dùng một tháng đã hết, thật sự là hoang phí, chỉ có quý tộc mới có thể dùng mặt hàng xa xỉ này.
Trình Loan Loan dừng lại trước cửa Vương phủ.
Triệu Nhị Cẩu tò mò hỏi: “Nương, tới phủ của Vương viên ngoại làm gì vậy?”
“Đương nhiên là để bàn chuyện kinh doanh.” Trình Loan Loan mở miệng: “Nương đã quan sát qua, ba mặt tiền cửa hiệu ở trấn Bình An đều đứng dưới danh nghĩa của Vương gia, Vương gia lũng đoạn việc kinh doanh bồ hòn cùng bồ kết ở trấn Bình An, cho nên nhất thiết phải bắt tay với Vương gia.”
Nàng đi lên bậc thang, nhàn nhạt nói, “Thỉnh cầu tiểu ca thông báo một chút, nói là Tuệ Nhũ nhân thôn Đại Hà có chuyện cần thương lượng với Vương viên ngoại một chút.”

Advertisement
';
Advertisement