Hầu hết đậu tắm trong khố phòng đều phải dùng thuyền để vận chuyển tới phía nam buôn bán, nhưng như thế thì chi phí vận chuyển sẽ khiến giá thành cao lên không ít.
Hắn tính toán sang năm sẽ không thu hoạch bồ kết nữa, tiền này quá khó kiếm, còn không bằng bán lương thực. Cho dù thời thế có như thế nào thì lương thực vẫn luôn là nguồn tiêu thị mạnh nhất.
Nhưng Trình Loan Loan lại nói như thế khiến hắn có chút động tâm, hắn truy hỏi: “Vậy theo ý Tuệ Nhũ nhân, ta phải làm thế nào?”
Trình Loan Loan giơ tay làm một cái thủ thế.
Triệu Nhị Cẩu lập tức mở tay nải bên người ra, lấy một khối xà phòng, đưa đến tay Trình Loan Loan.
Nàng cầm khối xà phòng, chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng nói: “Vương viên ngoại có biết đây là thứ gì không?”
Vương viên ngoại cầm thứ đó trong tay, sau đó đưa lên mũi ngửi, dường như có một mùi hương thoang thoảng, nhưng hắn chưa thấy thứ này bao giờ, liền lắc đầu.
“Đây gọi là xà phòng.” Trình Loan Loan cười nói. “Không bằng Vương viên ngoại cho mời đầu bếp đến đây một lát?”
Vương viên ngoại không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn nhanh chóng cho người đi gọi.
Chỉ chốc lát sau, một trù nương được mời tới, trù nương đang mặc một chiếc tạp dề, nàng bận rộn làm việc từ sáng sớm, tạp dề đã sớm bị bẩn.
Trình Loan Loan nói trù nương gỡ tạp dề ra, sau đó bỏ vào ngâm trong chậu nước, tiếp theo nàng dùng xà phòng chà xát nhẹ nhàng lên đồ. Chỉ một lát sau, dầu mỡ dính trên tạp dề đã bị tẩy rửa sạch sẽ.
Vương viên ngoại cực kỳ khiếp sợ.
Đậu tắm và bồ hòn đều có thể dùng để giặt quần áo, nhưng đồ vật có dính dầu mỡ rất khó tẩy sạch, hoặc là ngâm trong nước một hồi lâu, hoặc là phải dùng sức vò. Thứ này vốn rất đắt, nếu còn bỏ vô để giặt đồ thì vài ngày là sẽ dùng hết, những gia đình bình thường đều không thể tiêu xài hoang phí như vậy được, họ đều lựa chọn đem quần áo bẩn ngâm nước một buổi tối, ngày hôm sau sẽ đem giặt.
Cho dù có là đậu tắm quý giá nhất thì cũng không có công hiệu tẩy rửa sạch sẽ như vậy.
Vương viên ngoại kiềm chế sự kinh ngạc, hỏi: “Nơi nào làm ra loại xà phòng này?”
“Nếu đem xà phòng này đến các cửa hàng của Vương viên ngoại để bán, chắc là có thể bán được số lượng tương đương với đậu tắm và bồ hòn nhỉ?” Trình Loan Loan cười nói. “Tổng cộng có ba loại xà phòng, đây là loại bình thường nhất, có thể dùng để giặt quần áo, còn có hai loại khác, một loại cho thêm sữa, loại còn lại có thêm mật ong, có thể dùng để rửa tay và rửa mặt.”
Nàng bày ba loại xà phòng lên bàn: “Xà phòng không hương có giá là hai trăm văn tiền, loại có mùi sữa và mật ong có giá là tám trăm văn tiền.”
Chi phí sản xuất một khối xà phòng là khoảng trên dưới mười lăm văn tiền, bán hai trăm văn đã coi như là được một món lãi kếch xù rồi.
Còn sữa và mật ong thì cực kỳ đắt, chi phí ít nhất phải gấp ba lần, chủ yếu là hướng đến những người ở trung và thượng tầng, giá cả tuy đắt một chút nhưng cũng có thể bán được.
Vương viên ngoại cầm khối xà phòng hương sữa lên mũi ngửi, mùi sữa nồng đậm xộc vào mũi. Hắn làm ướt tay rồi thử dùng xà phòng, sau khi rửa tay xong hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng, không có cái cảm giác khô ráo như sau khi dùng đậu tắm.
Hắn biết đây nhất định là thứ tốt!
Hắn ổn định hô hấp, sau đó mở miệng nói: “Xà phòng không hương ta lấy hai trăm khối, còn hương sữa và mật ong thì lấy năm mươi khối.”
Giá cả đậu tắm trên thị trường là khoảng hơn một lượng bạc, một bịch đậu tắm nho nhỏ có thể bán một lượng bạc, nếu có thêm mùi hương thì có có thể lên đến hai lượng bạc, mà khối xà phòng này có thêm sữa và mật ong, hơn nữa còn rất lớn, ít nhất một khối có thể so với ba bịch đậu tắm, hơn nữa dùng càng lâu hơn đậu tắm, hắn bán hai lượng bạc chắc cũng không quá cao nhỉ?
Về phần xà phòng không hương, bán ba trăm văn một khối cũng sẽ có nhiều người mua, mục đích của hắn không phải để kiếm tiền mà là để khôi phục lại hoạt động kinh doanh các cửa hàng của hắn.
Mối mua bán thứ nhất đàm phán thỏa thuận vô cùng thuận lợi.
Trình Loan Loan biết đây là lợi ích thân phận Tuệ Nhũ nhân của nàng, nếu không Vương viên ngoại làm sao có thể tiếp đãi một phụ nhân ở nông thôn như nàng được.
Hai bên ký hiệp ước, trước tiên thanh toán năm phần trăm, ba ngày sau tới cửa lấy hàng.
Sau khi rời khỏi Vương gia, ánh mắt Triệu Đại Vượng nhìn về phía Trình Loan Loan tràn ngập sùng bái và tôn kính.
Đại bá nương thật sự quá lợi hại, trước mặt Vương viên ngoại lại có thể ăn nói tự nhiên, không luống cuống chút nào. Vương viên ngoại là một đại nhân vật, thế nhưng lại bị đại bá nương thuyết phục, không biết đến bao giờ hắn mới có thể lợi hại giống như đại bá nương vậy…