Trên bến tàu người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Triệu Đại Sơn đưa ba người Trình Loan Loan đến trên bến tàu, đột nhiên sinh ra cảm xúc không nỡ.
Nhưng mà hắn đã lớn như thế, cũng không có khả năng biểu hiện cảm xúc ly biệt ra mặt, hắn liên tục căn dặn: “Đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, tìm khách sạn tốt chút mà ở, đừng có tiếc tiền… Nhị Cẩu đệ tính tình hấp tấp xúc động, tuyệt đối không được sinh sự, đệ bị đánh không sao, không thể liên lụy nương…”
Trình Loan Loan không khỏi bật cười: “Đại Sơn, con hài tử này nhiều lời như vậy từ khi nào thế, chúng ta lên thuyền, con nhanh chóng đi về đi.”
Triệu Đại Sơn gật đầu nhưng mà không có đi, đứng tại chỗ nhìn ba người lên thuyền xong, sau đó mới chậm rãi bước đi.
Ba người Trình Loan Loan mang theo một xe hàng hóa, bởi vì mang theo nhiều hàng hóa cho nên phải nộp thêm hai trăm văn tiền mới được phép đi lên.
Vé tàu là năm trăm văn tiền một tấm, đây là giá tiền rất cao, Trình Loan Loan tưởng là sau khi lên thuyền sẽ có khu nghỉ ngơi riêng, cho dù không phải là phòng riêng thì tốt xấu gì cũng phải có chỗ ngồi.
Đáng tiếc, nàng tính sai rồi.
Trước mặt là một khoang thuyền lớn, tất cả hành khách tùy tiện tìm vị trí ngồi trên mặt đất, tới sớm thì có thể dựa vào tường, tới chậm cũng chỉ có thể ngồi thẳng lưng ở giữa, ngay cả đồ để dựa vào cũng không có.
Thuyền này khoang thuyền rất kín, nam nữ già trẻ đều ngồi ở chỗ này, mùi kia khỏi nghĩ cũng biết.
Trình Loan Loan lần đầu tiên biết mình vậy mà lại say sóng.
Nàng quay người vọt tới trên boong tàu, cúi đầu nhìn thấy nước sông cuồn cuộn, cảm giác choáng váng kia càng thêm mãnh liệt.
Nàng mau chóng từ trong Thương Thành mua một viên thuốc say xe nuốt vào.
Phía sau nàng, Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Vượng đẩy xe kéo mau chóng đi theo.
Trên xe kéo rất nhiều hàng hóa, rất khiến người khác chú ý, bên trên boong tàu có không ít người quăng ánh mắt tò mò tới.
Trình Loan Loan đè lên huyệt Thái Dương, mở miệng nói: “Nhị Cẩu, con đi hỏi một chút có phòng riêng hay không, bao nhiêu tiền cũng được.”
Bọn họ phải ở trên thuyền một ngày một đêm, người cần nghỉ ngơi, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm sơ sót, lỡ như bị người để mắt tới hàng hóa đi theo, vậy thì được không bù mất.
Triệu Nhị Cẩu gật đầu lập tức đi làm, người còn chưa trở lại, một tiếng tiếng kèn vang lên, thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu.
Sau khi bến tàu mở ra, mặt sông liền trở nên rộng rãi, lại càng ngày càng rộng, có thể đồng thời chứa ít nhất ba bốn chiếc thuyền lớn như thế đi song hành với nhau.
Hai bên bờ sông lớn là núi xanh liên miên chập trùng, non xanh nước biếc, ánh mặt trời xán lạn, cảnh sông khiến Trình Loan Loan nhìn mà than thở, cảm giác choáng váng kia cũng dần dần biến mất.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Nhị Cẩu vội vã đi tới: “Trên thuyền này phòng riêng chào giá là ba lượng bạc, con nói hết lời, bọn họ thà để trống chứ cũng không chịu hạ giá để cho người ta vào ở…”
Trình Loan Loan có thể hiểu được, giống như tư bản ở hiện đại, thà đổ sữa bò vào rãnh nước chứ cũng không chịu hạ giá bán cho người nghèo.
Nàng từ trong tay áo lấy ra ba lượng bạc: “Cứ thuê một gian đi, ba người chúng ta chấp nhận một chút.”
Triệu Nhị Cẩu quay người đi thuê.
Chiếc thuyền này có ba tầng, tầng hầm chứa hàng hóa, lầu một là khoang thuyền, đa phần hành khách chen chúc ở chỗ này một ngày một đêm, lầu hai là phòng riêng, còn có nơi ăn uống, lầu ba hẳn là gian phòng cao cấp.
Ba lượng bạc chỉ có thể ở tại lầu hai.
Gian phòng không lớn cũng không nhỏ, một cái giường, một cái bàn, bốn cái ghế, trên mặt bàn có nước trà.
Triệu Nhị Cẩu động tác nhanh chóng rót cho Trình Loan Loan một chén nước: “Nương, người nằm ở trên giường nghỉ ngơi trước đi, con ra ngoài hỏi thăm tình hình Nam Dương một chút.”
Trên chiếc thuyền này có một nửa người là đi Nam Dương làm ăn, non nửa khác là đi tìm việc để làm, còn có một số ít là đi thăm người thân thăm bằng hữu.
Cùng những người này nói chuyện phiếm một chút là có thể thăm dò được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Triệu Đại Vượng đi sau lưng Triệu Nhị Cẩu, yên lặng học được rất nhiều kỹ xảo lôi kéo làm quen với người khác…