Mặc dù còn có vải bố và vải lanh chưa bán được, nhưng không sao cả, đã kiếm lại được tiền vốn, số hàng còn lại vô luận bán giá bao nhiêu cũng sẽ không lỗ vốn.
Bọn nhỏ bên này vô cùng thuận lợi, bên Trình Loan Loan còn chưa có manh mối.
Nàng đi trên đường dạo một vòng, cuối cùng chọn một cửa hàng, tên là Trạc Mộc trai, tên tiệm rất văn nhã, trên thực tế chính là cửa hàng chuyên bán đồ rửa mặt.
Nàng cất bước đi vào, nơi này sản phẩm rất phong phú, ngoại trừ thường gặp viên xà phòng bột xà phòng không có tác dụng gì ra, còn có bản bàn chải đánh răng, bột đánh răng nguyên thủy, còn có các loại phấn thơm, cánh hoa khô dùng để tắm rửa… Tóm lại, chỉ cần là vật cần thiết để làm cho cơ thể sạch sẽ thì trong cửa hàng này đều có hết.
Trình Loan Loan thuận tay mua mấy cái bàn chải đánh răng, bột đánh răng, lúc thanh toán, nàng dịu dàng mở miệng nói: “Chưởng quỹ, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”
Chưởng quỹ ngồi tại sau quầy ngẩng đầu đánh giá Trình Loan Loan, thấy nàng một thân y sam, trên đầu ngay cả một cây trâm bạc đơn giản nhất cũng không có, chưởng quỹ liền có thể đoán ra thân phận của Trình Loan Loan, phụ nhân gia cảnh phổ thông, toàn thân cao thấp sợ là đều không moi ra được hai lượng bạc, người như vậy không có gì để nói chuyện.
Chưởng quỹ vẫn gảy bàn tính, lãnh đạm mở miệng: “Tổng cộng là bốn trăm năm mươi sáu văn tiền, mua thì trả tiền, không mua trả lại.”
Trình Loan Loan: “…”
Nàng xem như hiểu được cái gì gọi là mắt chó coi thường người khác.
“Mua không nổi, không mua.”
Trình Loan Loan thả đồ vật lại, cất bước rời đi.
Chưởng quỹ kia cười đắc ý: “Ánh mắt của ta vẫn luôn tinh tường như vậy, loại người nghèo này căn bản chạy không khỏi pháp nhãn của ta, Nhị Xuyên Tử, ngươi học tập nhiều hơn chút đi!”
Gã sai vặt tên là Nhị Xuyên Tử lập tức tới giúp chưởng quỹ đ.ấ.m vai: “Về sau loại người này ta sẽ không cho nàng vào cửa, sờ hỏng bồi thường nổi sao…”
Trình Loan Loan đi tới một cửa hàng không khác mấy, đi vào hỏi thăm một chút, gã sai vặt kia căn bản không chịu dẫn nàng gặp chưởng quỹ.
Thành thị này quá phồn vinh cũng không tốt, khắp nơi đều là kẻ nịnh hót, nàng một thân y sam ở thôn Đại Hà là bộ y phục tốt nhất nhưng đi vào Nam Dương thành thì chính là cái đồ nhà quê, ai cũng không nhìn trúng nàng.
Việc làm ăn đã đưa tới cửa nhưng những người này không muốn, như vậy liền để những người này tới cầu nàng đi.
Trong lòng Trình Loan Loan chậm rãi có chủ ý.
Sắc trời đã không còn sớm, nàng mua chút thứ cần thiết trước, lúc này mới trở lại khách sạn.
Nàng về đến phòng thì thấy hai tiểu tử Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Vượng đang đếm tiền, tất cả đều là tiền đồng, đầy cả bàn, đếm xong liền dùng dây thừng bắt đầu xuyên qua, để vào bên trong bao y phục dưới đất.
Trình Loan Loan liền tranh thủ cửa khép lại: “Đây là kiếm lời bao nhiêu?”
Triệu Đại Vượng mặt mày hớn hở mà nói: “Vải thô tám văn tiền một thước, toàn bộ bán sạch, doanh thu hơn một trăm năm mươi lượng bạc, cụ thể là bao nhiêu còn chưa đếm kỹ.”
“Còn lại hai trăm tám mươi thớt vải bố, cùng tám mươi mốt thớt vải lanh.” Triệu Nhị Cẩu cầm sổ sách nói, “Giá nhập theo thứ tự là hai văn và năm văn, giá thị trường là từ mười hai văn đến hai mươi văn, giá cả giảm xuống một chút, ngày mai hẳn là có thể bán sạch hàng tồn.”
“Không tệ, làm rất tốt.” Trình Loan Loan ngồi xuống ghế dựa, “Đại Vượng, con đi xuống lầu, mua chút đồ ăn trên đường đi.”
Giữa trưa ăn mì, ban đêm nên ăn chút cơm, nếu không toàn thân sẽ uể oải mất sức.
Triệu Đại Vượng cầm tiền, lộc cộc chạy đi xuống.
Trình Loan Loan cũng tới đếm tiền phụ một tay.
Triệu Nhị Cẩu nhịn không được hỏi: “Nương, hôm nay nương đi dạo Nam Dương thành một vòng có phát hiện cái gì không?”
Trình Loan Loan đem một ngàn tiền đồng bắt đầu xuyên, cười nói: “Sáng mai con bán vải, mặc kệ bán hết hay không tạm thời đều gác sang một bên, buổi chiều cùng Đại Vượng giúp ta chào hàng xà phòng.”
Triệu Nhị Cẩu nhếch môi cười một tiếng: “Vâng!”