Tào phụ nhân làm chuyện xấu bị bại lộ 1
Trình Loan Loan chào đón với vẻ mặt tươi cười.
Lúc này Tào Đức Phúc mới chú ý tới trong sân còn có một bóng người rất quen thuộc.
Buổi sáng, bọn họ mới tách ra ở bến tàu huyện Hà Khẩu, lúc này lại gặp lại, thật sự là duyên phận không cạn.
Hắn định chào hỏi.
Tào phu nhân đã lên tiếng trước: “Gặp qua Tuệ Nhũ nhân.”
Đôi mắt Tào Đức Phúc nhất thời trợn tròn: “Tuệ, Tuệ Nhũ nhân??”
Hắn vừa trở lại huyện Hà Khẩu, đã nghe thấy rất nhiều người nói Thánh thượng thân phong một vị cửu phẩm Nhũ nhân, thủ hạ cũng nói cho hắn biết, khuê nữ Oánh Oánh của hắn đang ở trong nhà Tuệ Nhũ nhân.
Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, phụ nhân mà hắn gặp được ở thành Nam Dương, vậy mà chính là Tuệ Nhũ nhân!
Tuệ Nhũ nhân không chỉ giúp hắn giải quyết số vải sa kia mà còn thu nhận khuê nữ của hắn, đây chính là ân nhân của Tào gia bọn họ!
“Thì ra là Tuệ Nhũ nhân!” Tào Đức Phúc mang vẻ mặt ân cần tiến lên: “Nghe nói Oánh Oánh ở chỗ này hơn một tháng, Tuệ Nhũ nhân đã cứu Oánh Oánh, chính là ân nhân của nhà chúng ta, ngài có yêu cầu gì, chỉ cần nhắc tới, chỉ cần là chuyện mà Tào Đức Phúc ta có thể làm được, nhất định sẽ làm…”
Vẻ mặt Trình Loan Loan có chút lãnh đạm: “Tào lão đại, trước tiên chúng ta nên điều tra rõ ràng chuyện của Oánh Oánh đi.”
“Đúng vậy, tất nhiên phải điều tra rõ ràng.” Tào Đức Phúc mở miệng nói: “Ta cũng đã mang nhà hoàn kia đến, là nàng ta giả truyền tin tức, lừa gạt Oánh Oánh, mới làm cho Oánh Oánh từ trong nhà chạy ra ngoài, chịu nhiều tra tấn như vậy… Người đâu, kéo nàng ta lại đây!”
Hai gia đinh kéo một người từ phía sau một chiếc xe ngựa ra, chính là Hồng Ngọc đã bị đánh đòn, cả người chật vật không chịu nổi.
Trình Loan Loan cười cười: “Theo ta được biết, nha hoàn này bây giờ là nha hoàn trong sân của Tào phu nhân, sau khi đại tiểu thư bị ép rời khỏi nhà, nha đầu bên người đại tiểu thư lại được đi hầu hạ trong sân của phu nhân, chuyện này, Tào lão đại sẽ không cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt Tào Đức Phúc nheo lại, nhìn chằm chằm Tề thị: “Nói, có phải ngươi còn có chuyện gì gạt ta hay không?”
Một ngụm m.á.u nghẹn ở trong cổ họng Tào phu nhân.
Lão gia vừa trở về đã tát mạnh nàng ta một cái, nàng ta khuyên can mãi, liều mạng giải thích, tự chứng minh trong sạch, lão gia rốt cục tin tưởng nàng ta.
Nhưng bây giờ, Tuệ Nhũ nhân mới nói hai ba câu đã khiến lão gia lại bắt đầu nghi ngờ nàng ta.
Tuệ Nhũ nhân có hận thù gì với nàng ta phải không?
Tào phu nhân hít sâu một hơi, chuẩn bị giải thích một lần nữa.
Đúng lúc đó.
Tào Oánh Oánh từ trong phòng đi ra, trong tay nàng cầm một vật màu đỏ, đưa tới trước mặt Tào Đức Phúc.
Mí mắt Tề thị nhảy lên, sao thứ này lại quen mắt như vậy?
Nàng ta chợt nhớ lại, đây chẳng phải là hôn thư do bà mối gửi tới hơn một tháng trước sao, trên hôn thư, có tên của lão gia nhà họ Đậu và Tào Oánh Oánh.
Hôn thư này bị nàng ta giấu ở trong rương, làm sao có thể rơi vào tay Tào Oánh Oánh?
Nghĩ đến đây, Tề thị đột nhiên nhớ lại, một buổi chiều trước đó không lâu, trong sân nàng ta xảy ra mất trộm, trâm vàng trong hộp trang điểm đã bị trộm đi một cây, bởi vì nàng ta cũng không thích cây trâm vàng kia lắm nên không quá để ý, hôm nay nghĩ lại, trộm trâm vàng là giả, trộm hôn thư mới là thật.
Trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, trong đầu Tề thị hiện ra vô số ý nghĩ.
Tào Đức Phúc đã mở hôn thư ra, đọc xong trong nháy mắt, ngay lập tức nổi giận: “Hiểu lầm? Đây là hiểu lầm mà ngươi đang nói đến sao? Được lắm Tề thị! Bề ngoài dịu dàng hào phóng, kì thực là tâm địa rắn rết! Lại muốn gả khuê nữ của ta cho một lão già hơn năm mươi tuổi, để cho một lão già năm mươi tuổi gọi ta là nhạc phụ đại nhân, ngươi muốn làm cái gì đây!”
Hắn đập mạnh hôn thư lên mặt Tề thị.
“Lão gia, chuyện này ta thật sự không biết!” Đầu gối Tề thị mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, khóc đến đứt cả ruột gan: “Lúc ta mới gả vào Tào gia, Oánh Oánh còn chưa tới thắt lưng của ta, ta thật lòng yêu thương nàng như khuê nữ của chính mình, làm sao có thể gả nàng cho một lão già xấu xa! Ta thề với trời, nếu ta thực sự làm như vậy, ta sẽ bị sét đánh chết!”
Ban ngày ban mặt, cũng không có sấm sét.
Tào Đức Phúc nửa tin nửa ngờ.
Trình Loan Loan lặng lẽ nhấp một ngụm trà, Tề thị này thật sự là người làm việc lớn, ở thời cổ đại mê tín dị đoan phổ biến, ngay cả lời thề độc như vậy mà cũng dám thề.
Tâm tư của Tề thị thâm trầm, mà đầu óc Tào Đức Phúc đơn giản, nhiều năm như vậy còn không biết đã bị lừa gạt bao nhiêu lần.
Nàng lạnh giọng mở miệng nói: “Nhị Cẩu, Tam Ngưu, mang người ra đây.”
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu đã sớm chuẩn bị xong, hai người kéo Triệu Phú Quý bị trói buộc từ trong phòng đi ra.