Năm ngày rời khỏi thôn Đại Hà, việc luân chuyển tiền bạc ở trong nhà do Trình Chiêu quản lý.
Đợi Trình Loan Loan vừa rảnh, hắn liền ôm sổ sách đi tới: “Số tiền thu chi của năm ngày nay đều ở đây, nhị cô nhìn xem có vấn đề gì không.”
Trình Loan Loan giở sổ sách ra, tuy rằng sổ sách cổ đại khá phức tạp nhưng Trình Chiêu ghi chép rõ ràng, nàng hoàn toàn có thể xem hiểu.
“Chi chủ yếu tập trung ở các mặt như mỡ heo, mật ong, sữa dê, củi.” Trình Chiêu báo cáo: “Trước mắt thu vào chỉ có một khoản, là khoản tiền hàng cuối cùng của Vương viên ngoại hai ngày trước. Tiền bạc đều ở trong này.”
Hắn đưa một chiếc túi vải đựng tiền đến.
Lúc này Ngô Tiểu Chùy cũng đi tới, hắn lấy ra một tập sổ nhỏ ở bên hông.
Tập sổ nhỏ này được ghép lại từ giấy thô to nhỏ không đồng đều, phía trên có rất nhiều chữ viết.
Trình Loan Loan hơi kinh ngạc: “Tiểu Chùy, con biết viết chữ?”
Ngô Tiểu Chùy hơi ngượng ngùng nói: “Con theo Tứ Đản học vài chữ đơn giản như xà bông, mật ong, sữa dê, tro thực vật…. nhập kho, xuất kho với vài con số…. chính là một ít chữ cần dùng đến, con đều học được hết, thẩm đọc có hiểu không ạ?”
Hắn đưa tập sổ nhỏ qua, sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mấy tờ giấy thô này là Thẩm thiểu gia luyện chữ xong không cần nữa định vứt đi, con nhờ nhị tỷ giúp đỡ đóng lại, vừa lúc có thể ghi chép vài thứ….”
Trình Loan Loan giở tập sổ nhỏ ra, trên giấy thô là những chữ viết bằng than củi.
“… nhập kho một trăm bánh xà phòng không mùi….”
“… nhập kho ba thùng tro thực vật to ….”
Chỉ nhìn số lượng nhập kho liền biết sản lượng của phường xà bông, hai ngày trước mỗi ngày sản xuất được một trăm bánh, ba ngày sau mỗi ngày sản xuất được hai trăm bánh. Nhập kho tám trăm bánh, xuất kho ba trăm bánh, trước mắt còn dư năm trăm bánh xà bông.
Những chữ đó được viết rất cẩn thận, từng dãy từng hàng đều rất rõ ràng, không hề giống với những gì một đứa nhỏ vừa học chữ viết ra.
Trước đây Trình Loan Loan chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lanh lợi nghĩa khí, bây giờ lại cảm thấy hắn rất thông minh, còn có sự nhẫn nại mà sự nhẫn nại này nàng chỉ nhìn thấy trên người một vài đứa nhỏ.
“Đến đây, ta dạy cho các con vài cách ghi chép sổ sách đơn giản.” Nàng cười nói: “Nếu Chiêu nhi không có hứng thú thì có thể không học, chủ yếu là dạy cho Tiểu Chùy thôi.”
Trình Chiêu nghiêm túc mở miệng: “Con muốn học.”
Mỗi lần nhị cô chỉ dạy điều gì đó đều khiến hắn có cảm giác mới mẻ, sẽ kích thích tư duy của hắn.
Hắn ngồi xuống, nghiêm túc nghe giảng.
Ngô Tiểu Chùy nghiêm chỉnh kéo cổ áo, lau tay, cực kỳ chuyên tâm nghe Trình Loan Loan chỉ dạy.
“Nương, con cũng muốn nghe.” Triệu Tứ Đản chuyển chiếc ghế đến bên cạnh ngồi xuống.
Thẩm Chính cũng đi tới từ trong phòng: “Tuy rằng con không hứng thú mấy thứ này nhưng Trình huynh biết thì con cũng phải biết.”
Triệu Nhị Cẩu cũng kéo một chiếc ghế lại: “Đương nhiên cũng không thể thiếu con được.”
Dạy một người là dạy, dạy một nhóm cũng là dạy.
Trình Loan Loan chậm rãi giảng giải.
“Những con số từ một đến mười viết ra quá phức tạp, dùng để viết ngân phiếu tiền hàng có thể đề phòng làm giả còn ghi chép sổ sách hàng ngày thật ra chúng ta có thể viết đơn giản hơn…. Mười con số, ta đều viết ở đây, các con nhìn xem, có phải đơn giản hơn không….” Nàng cười nói: “Sau khi nắm vững con số sẽ học được làm sao để ghi chép sổ sách đơn giản. Thứ nhất, phải tách nhập kho và xuất kho ra, không thể viết qua loa trên cùng một trang giấy như vậy được. Thứ hai, phải tách bạch chủng loại, xà bông viết một trang, tro thực vật viết ở trang khác…. Như vậy sẽ thuận tiện để nắm được tình hình tồn kho.”
“Học cách vẽ bảng biểu, ta vẽ đại khái một bảng biểu, các con nhìn một cái là hiểu ngay thôi, cột thứ nhất là thời gian, cột thứ hai là số lượng, cột thứ ba….”
“Nhớ kỹ hết chưa?”
Năm đứa nhỏ say mê lắng nghe tựa như mở ra cánh cửa đến với thế giới mới.
Triệu Nhị Cẩu cùng Trình Chiêu đã biết tính toán sổ sách, đột nhiên phải thay đổi lối suy nghĩ có thể hơi khó còn Thẩm Chính cùng Triệu Tứ Đản không có hứng thú với những thứ này, cũng chỉ nghe cho biết mà thôi.
Chỉ có Ngô Tiểu Chùy, hắn vốn là một tờ giấy trắng, giấy trắng là thứ dễ viết lên nhất, hắn rất dễ dàng ghi nhớ mười con số.
Hắn lập tức nói: “Bây giờ con phải đi vẽ biểu bảng, sửa sang lại bản ghi chép nhập kho xuất kho một lần nữa rồi lại đưa tới cho thẩm xem.”
Hắn hấp tấp muốn đi.