Phường xà phòng bắt đầu xây dựng mở rộng.
Tám mươi hán tử đồng loạt khởi công, tốc độ không thể khinh thường.
Có Triệu lão đầu tử tự mình trông coi, những việc xảy ra trên sân bãi không cần Trình Loan Loan phải nhọc lòng.
Nàng cùng Triệu lão thái thái thương lượng việc tuyển công nhân.
“Người trong thôn không có ai không muốn tới làm việc, hán tử một tháng tám trăm văn tiền, phụ nhân và bọn nha đầu một tháng sáu trăm văn, có rất nhiều người tranh giành công việc này.” Triệu lão thái thái mở miệng nói: “Triệu Hữu Qúy cùng hài tử Thụ Căn, còn có mấy vị đường huynh đường đệ của hắn đều là thành người thành thật chịu khó, người một nhà bọn họ đều muốn…”
Trình Loan Loan cắt ngang lời bà: “Nếu là cả nhà đều tới phường xà phòng làm việc thì chuyện đồng áng ai sẽ lo?”
Tuy là triều đại này tương đối mở nhưng vẫn có xu hướng khuyến khích nông nghiệp, hạn chế thương nghiệp, nếu vì hoạt động thương nghiệp mà ảnh hưởng tới năng suất làm ruộng, phường xà phòng này của nàng có thể sẽ không được hoạt động.
“Phường xà phòng có hai giai đoạn cần hán tử có sức lực, những giai đoạn khác có thể để cho phụ nhân cùng các tiểu nha đầu tới đảm nhận, mỗi nhà chỉ được đưa tối đa một hán tử tới làm việc.” Nàng vừa tính toán vừa nói: “Trước mắt trong phường có mười tám người làm, nếu tuyển thêm năm mươi người thì rất nhanh sẽ có đến gần trăm người, cần có người có chuyên môn tới quản lý, còn phải có người tuần tra giám sát để tránh có người lười biếng.”
Triệu lão thái thái gật đầu: “Chuyện quản lý những người này cứ giao cho ta, đảm bảo tất cả đều sẽ ngoan ngoãn làm việc.”
Trình Loan Loan cười nói: “Con trả cho nương một tháng tám trăm văn tiền, ngài tới đây quản lý có được không?”
“Chuyện quản lý này chỉ là thuận tay, sao có thể đòi tiền công của con.” Triệu lão thái thái vẫy vẫy tay, vẻ mặt không thèm để ý.
“Không phải chỉ quản bọn họ không, còn phải đánh giá kết quả công việc của bọn họ.” Trình Loan Loan kỹ càng tỉ mỉ nói: “Mỗi tháng bình chọn ra ba đến năm người làm ưu tú, mỗi người khen thưởng một trăm văn tiền, hơn nữa, trong một tháng người nào đến làm mỗi ngày, không có đi muộn về sớm, cũng có thể cân nhắc thưởng cho hai mươi văn tiền…”
Triệu lão thái thái trừng lớn mắt: “Con mỗi tháng đã trả cho bọn họ tiền công cao như vậy, sao còn cấp thêm phần thưởng, vậy khác nào đem bạc thổi đi chứ?”
“Có khích lệ thì mọi người mới có thể phấn đấu làm việc, lại nói đi tu một ngày thì đánh chuông một ngày.” Trình Loan Loan nghiêm túc nói: “Người làm ưu tú mỗi tháng đều phải do nương chọn ra, đây chính là một nhiệm vụ gian khổ. Còn có, công nhân về sau sẽ ngày càng nhiều, yêu cầu phải có tổ trưởng tới quản lý, tuyển tổ trưởng như thế, tuyển ai, những việc này đều cần nương hỗ trợ.”
Triệu lão thái thái không khỏi ưỡn thẳng lưng, trịnh trọng gật đầu: “Những việc này ta nhất định sẽ lo liệu thật tốt cho con!”
Nhận nhiệm vụ xong, lão thái thái lại càng làm việc tỉ mỉ nghiêm túc.
Trình Loan Loan ngồi ở trong viện tiếp tục điều chỉnh các loại điều lệ chế độ, ít người tới làm thì còn có thể sử dụng các mối quan hệ để quản lý, nhưng sau này công nhân sẽ càng ngày càng nhiều nên cần thiết phải đưa ra điều lệ, liệt kê đầy đủ các điều lệ, dán trên tường của phường xà phòng cho mọi người cùng đọc…
Nàng đang bận rộn thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi Triệu Nhị Cẩu cũng đang bận rộn Triệu Nhị Cẩu sang: “Con đi tới chỗ Ngôn chưởng quầy bên kia một chuyến, đem số bạc còn lại này giao cho hắn, cửa hàng sang tên cho…cứ sang qua tên của ta, còn phải đo đạc diện tích của tầng trên, tầng dưới, để ta xem nên bài trí như thế nào.”
Trong nhà có bốn nhi tử, đột nhiên giao sản nghiệp cho một đứa nào đó thì có vẻ bất công, tạm thời đều đặt dưới danh nghĩa của nàng, chờ về sau phân gia thì từ từ chia ra cũng được.
Triệu Nhị Cẩu cầm theo gần một ngàn lượng bạc lên trấn trên mua cửa hàng.
Trình Loan Loan viết xong các chế độ trong điều lệ, sau đó kêu Trình Chiêu tới sao chép ra mấy bản, chữ của nàng trông khó coi nhưng chữ của Trình Chiêu đều được mọi người ca tụng.
Sau khi điều lệ được viết xong thì mang dán lên tường.
Một đám người vây lại đây xem.
“Ai biết chữ thì giúp bọn ta đọc qua một lần đi.”