Triệu lão thái thái mở miệng nói: “Không phải hỏi tên của nam nhân ngươi mà hỏi tên ngươi.”
“Nương gia ta họ Chu, ta chính là Triệu Chu thị.”
“Tên này không được.” Triệu lão thái thái nói: “Lúc ngươi chưa gả đến đây tên gì thì trên giấy này sẽ viết tên đó.”
Đây là biện pháp đăng ký mà tức phụ lão đại đã nói, nói là lỡ như sau này có phụ nhân nào ra riêng hòa ly như bà nương Triệu Phú Quý thì tên có hai họ chồng lên nhau sẽ không được tính nữa, hơn nữa trong thôn có rất nhiều người cùng họ.
Bà nương Trường Quý nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Ta tên là Chu Tiểu Nha.”
Nói tên này ra nàng ấy hơi xấu hổ, không hiểu sao lại khiến nàng ấy cảm giác như trở về thời điểm chưa xuất giá, không có nam nhân, không có mẹ chồng, không có hài tử, cuộc sống mỗi ngày đều vô ưu vô lự…. Nàng ấy của khi đó mới thực sự là chính mình mà không phải bà nương của ai, mẫu thân của ai, nhân tức* của ai….
*con dâu
Nhóm phụ nhân vừa rồi còn đang líu ríu ở trong sân cũng yên tĩnh hơn.
Một câu tên ngươi vốn là gì làm cho các nàng giật mình nghĩ về rất nhiều quãng thời gian, về thời thiếu nữ không thể quay về được nữa.
Sau khi xuất giá nào có khắc nào thực sự là chính mình đâu.
Làm việc ở phường xà phòng các nàng không còn là bà nương Trường Quý, không còn là nương Thiết Chùy, các nàng có tên của mình.
“Ta tên là Chu Tiểu Nha.”
“Ta tên là Từ Chiêu Đệ.”
“Ta tên là Triệu Tiểu Liễu.”
“Tôi tên là….”
Triệu lão thái thái hỏi cả nhóm, nhớ kỹ tên mọi người trước, sau khi sàng lọc vòng thứ nhất rồi mới đến chỗ Trình Loan Loan xác định danh sách cuối cùng.
Lúc công việc phỏng vấn sắp kết thúc, trong sân đột nhiên có khách không mời mà đến.
“Nơi này náo nhiệt quá đi.”
Một giọng nói sang sảng vang lên, bốn người từ cổng đi vào, hai phụ nhân và hai nữ hài.
Triệu lão thái thái ngẩng đầu nhìn qua, thấy được là hai nữ nhi đã gả ra ngoài rất lâu không gặp. Lúc bà còn trẻ, sinh được hai nữ nhi trước rồi mới liên tục sinh ba nhi tử. Hai khuê nữ xuất giá từ sớm, lúc trẻ còn thường xuyên về nương gia nhưng sau khi hai khuê nữ có tôn tử tôn nữ rồi thì dần dần không còn về nữa.
Nhìn thấy khuê nữ của lão Triệu gia về nhà mẹ đẻ, nghĩ hẳn là có việc lớn gì nên những người đợi phỏng vấn trong sân tự động giải tán.
“Sao hai đứa các con lại cùng về đây, hẹn nhau sao?” Triệu lão thái thái bảo Triệu Nhị Vượng thu lại danh sách, lại bảo Thu Hoa rót trà: “Đi bộ tới hay là ngồi xe bò tới? Không phải lễ tết, đến làm gì?”
“Bà ngoại, nương nói đại cữu mụ đang tuyển người, có phải không ạ?” Khuê nữ của Triệu nhị cô tò mò hỏi: “Trước kia không phải đại cữu mụ chỉ biết hết ăn rồi lại nằm sao ạ? Sao đột nhiên lại được phong là cửu phẩm Nhũ nhân rồi còn xây phường sản xuất nữa?”
“Đây đều là những việc xảy ra rất lâu trước kia rồi, sao cháu còn nhắc lại?” Triệu lão thái thái tức giận nói: “Ta đang bận lắm, nhanh nói xem muốn làm gì?”
Triệu đại cô cười nói: “So với việc tuyển người ngoài chi bằng tuyển hài tử của mình có phải hay hơn không, Nhị Nữu nhà chúng ta chịu khó, con cố ý đưa nàng tới để giúp đỡ nương Đại Sơn.”
Triệu nhị cô cũng nói theo: “Ngọc Nhi nhà chúng ta thành thật chịu khó, tuyển nàng đi.”
Hai nha đầu bị đẩy ra, một người là Trần Nhị Nữu, một người là Lâm Ngọc Nhi, đều là tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi.
Hai người mang ánh mắt trông mong nhìn Triệu lão thái thái.
Triệu lão thái thái hơi đau đầu.
Hai khuê nữ này của bà đều đã gả đến thôn ở huyện bên rồi, sao còn có thể nghe được những chuyện xảy ra ở thôn Đại Hà.
“Chuyện này ta không có cách nào quyết định được.” Lão thái thái mở danh sách phỏng vấn ra: “Nhìn thấy không, tất cả mọi người đều cần phải đăng ký phỏng vấn, căn cứ các mặt năng lực để sàng lọc, danh sách cuối cùng là do tức phụ lão đại chọn ra, ta không làm chủ được.”
Triệu đại cô vỗ đùi: “Vậy chúng ta đi tìm nương Đại Sơn.”
Một hàng bốn người đi về phía nhà Trình Loan Loan.
Triệu lão thái thái ảo não vỗ nhẹ miệng của mình, sao bà có thể ném đống phiền toái này cho tức phụ lão đại được, đây không phải là tự tìm phiền phức sao.
Lão nhân gia bà nhanh chóng mở miệng: “Nhị Vượng, cháu nhanh chóng chạy đường tắt nói rõ ràng chuyện này với đại bá nương cháu.”