Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Trình Loan Loan cùng Triệu lão thái thái nhanh chóng chạy về thôn Đại Hà.
Vừa về đến thôn đã bỏ hết đống đồ xuống rồi đi thẳng tới nhà lý chính.
Trong nhà lý chính càng ngày càng náo nhiệt, lý chính ngồi cạnh nhà bếp hút một điếu thuốc, thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc không làm việc thì sẽ có khí lạnh từ lòng ban chân lan ra ra khắp người, cả người bị đông lạnh đến mức run cầm cập. Ngồi ở cạnh nhà bếp thì có thể ấm hơn một chút, trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy Trình Loan Loan đến, ông lập tức đứng dậy: “Nương Đại Sơn, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trước kia nương Đại Sơn đều mang bộ dạng tươi cười tới tìm ông, hôm nay sắc mặt lại trở nên nghiêm túc, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện lớn.
Bạn già của lý chính lấy một cái ghế thấp đặt ở cạnh bếp cho Trình Loan Loan ngồi.
Sau khi Trình Loan Loan ngồi xuống thì đem những điều mình tai nghe mắt thấy kể lại một lần.
Sắc mặt lý chính sắc lập tức nghiêm túc: “Thời điểm cha ta còn sống, thôn Đại Hà cũng từng có dân chạy nạn ghé qua, hơn một trăm lưu dân giống thổ phỉ tràn vào trong thôn, cướp bóc hết lương thực của mọi người. Tối ngày hôm đó trong thôn đã c.h.ế.t sáu, bảy chục người… Nếu không phải do biến cố đó thì thôn dân thôn Đại Hà chúng ta sẽ càng đông đúc hơn… Chuyện quá khứ cũng không nên nhắc lại, tóm lại, với ta mà nói, lưu dân và thổ phỉ đều giống y như nhau, đều đến để cướp lương thực, trước kia hơn một trăm dân chạy nạn đã hại đến mạng người, lần này cũng vài trăm người, cần phải phòng bị cho tốt.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Cho dù lý chính thúc quyết định thế nào thì ta cũng sẽ phối hợp.”
Lý chính đứng dậy: “Đi mời một số lão nhân gia trong thôn đến đây họp một chút, mọi người thảo luận xong phương hướng đối phó thì sẽ phổ biến xuống dưới để thực hiện nó.”
Các lão nhân gia trong thôn đều là những lão nông sáu, bảy chục tuổi trở lên, lại có thêm tộc trưởng của các dòng tộc, cộng lại cũng hơn hai mươi người.
Bởi vì người trong thôn kiến thức hạn hẹp nên lý chính đã sai Triệu Thiết Trụ đi mời Ngu phu tử cùng Hạ Tiêu sang đây, một người là người đọc sách điển hình, một người là võ sư dạy võ trong thôn, ai cũng có sở trường riêng, có thể nghĩ đến rất nhiều điều mà thôn dân bọn họ không thể nghĩ đến được.
Thân phận của Trình Loan Loan cũng không tầm thường, các cuộc họp cốt lõi trong thôn nàng tất nhiên cũng muốn tham dự.
Một đám người ngồi trong nhà của lý chính, bạn già của lý chính bưng vào hai chậu than, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Lý chính là người đầu tiên lên tiếng: “Chỉ cần người nào vào thành hôm nay thì chắc chắn đã nghe nói về chuyện của dân chạy nạn. Lưu dân là họa, một ngày nào đó sẽ len lỏi đến thôn Đại Hà của chúng ta. Hiện giờ trong thôn chúng ta mỗi nhà đều dư dả lương thực, cuộc sống hàng ngày cũng đã tốt hơn, lâu lâu còn có thể mua tóp mỡ ở nhà nương Đại Sơn về nấu đồ ngon, ngày tháng tốt đẹp như vậy, nếu như bị lưu dân phá hoại thì mọi người sẽ cam lòng sao?”
“Hôm nay tụ tập mọi người lại đây là để thương lượng về biện pháp đối phó với dân chạy nạn.” Lý chính dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Mặc kệ là biện pháp gì, chỉ cần có thể ngăn cản lưu dân vào thôn, đều có thể nói ra.”
Chu lão bà tử run run mở miệng: “Thật ra ta thấy các hộ gia đình lấy ra một ít lương thực đem phát cho dân chạy nạn thì cũng được…”
“Chu bà bà, ý tưởng này của bà không được.” Một lão nhân gia lạnh lùng nói: “Người trong thôn giúp đỡ Chu gia bởi vì chúng ta là người cùng thôn, có thể giúp được chút nào thì giúp. Hơn nữa là người cần giúp cũng ít, mỗi nhà chia ra một chút là được. Lúc nãy lý chính không phải đã nói số lượng lưu dân có thể lên tới trăm ngàn người, góp toàn bộ lương thực của thôn chúng ta lại cũng không đủ.”
Chu lão bà tử thở dài.
Bà đã từng phải chịu cảnh đói bụng, đã từng bị ướt mưa nên cũng có lòng che dù cho người khác.
Nhưng bà cũng rõ bản thân mình không có được năng lực này, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ.
Trình Loan Loan vỗ vỗ cánh tay của Chu lão bà tử, nhìn về phía mọi người mở miệng nói: “Thôn Đại Hà có hai con đường chính cùng với vô số đường mòn trên núi, ở đường chính thì phái người canh gác, dọc theo thôn thì thiết kế chướng ngại vật bao lại, chặn các con đường mòn lại, phòng ngừa lưu dân lẻn vào trong.”
Triệu nhị gia tử mở miệng: “Lúc nước sông trong thôn ta dâng lên nói không chừng sẽ có lưu dân chế tác bè trúc bơi vào, cũng nên bố trí người canh gác cạnh bờ sông.”
Từ tộc trưởng nói: “Mỗi nhà cũng nên đào vài cái hầm, chia lương thực ra rồi mang giấu đi, lỡ như…Ta nói là lỡ như bị lưu dân xâm chiếm thì cũng còn có đường lui.”
Vương tộc trưởng nói: “Đội tuần tra vẫn còn hơi rời rạc, cần phải đẩy mạnh tuần tra, một ngày mười hai canh giờ đều không thể dừng lại.”

Advertisement
';
Advertisement