Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tào Đức Phúc sau khi dâng hương cho tổ tông dâng hương, ánh mắt dừng trên một tấm bài vị, chầm chậm mở miệng nói: “Oánh Oánh nhà ta đã trưởng thành rồi, cũng sắp phải gả chồng, hy vọng người làm nương như nàng ở trên trời có linh thiêng thì phù hộ cho Oánh Oánh và phu quân tương kính như tân, bạch đầu giai lão.”
Hắn yên lặng đốt hương, cắm vào lư hương xong mới xoay người rời khỏi từ đường.
Vừa đến cửa đã nhìn thấy Tề thị đứng ở đó, hắn khiếp sợ: “Ngươi, ngươi tới đây làm gì?”
Tề thị cũng đã bình tĩnh trở lại, bà ta lộ ra một chút tươi cười: “Lão gia, ông cũng quá đề phòng ta rồi, chuyện lớn như vậy mà đến giờ ta mới được biết.”
Tào Đức Phúc giả ngu: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Bà mối đã đứng chờ ở bên ngoài, sính lễ cũng đã đưa tới, lão gia ngài còn muốn gạt ta sao?” Tề thị ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta dù sao cũng là đương gia chủ mẫu, cũng nên tự mình nghênh đón nhà thân gia chứ.”
“Chuyện này có quan hệ gì tới nàng?” Tào Đức Phúc hừ lạnh nói: “Oánh Oánh cũng không phải khuê nữ ruột của ngươi, hôn sự của nhi nữ không cần ngươi nhúng tay, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Tề thị tức đến choáng váng.
Chuyện hôn sự của đích trưởng nữ mà đương gia chủ mẫu như bà ta lại không nhúng tay vào, là muốn bị người khác đ.â.m chọt sau lưng sao…Lúc trước vì chuyện Tào Oánh Oánh trốn đi mà thanh danh của bà ta ở trấn Hà Khẩu đã không được tốt lắm, cũng nên tìm cách cứu vãn, vì vậy mà bà ta tính toán ra mặt lo liệu chuyện này cho hoàn hảo.
Bà ta kéo khóe miệng, cười nói: “Oánh Oánh cũng đã gọi ta một tiếng mẫu thân, sự kiện quan trọng nhất trong đời nàng, ta nhất thiết phải tham dự. Vả lại, Triệu gia không có thân gia công, lão gia là nam nhân đang độ tráng niên, làm sao mà tiếp đãi một quả phụ, sẽ rất thất lễ, truyền ra ngoài thì cũng không hay.”
Tào Đức Phúc lắc lắc tay áo bước ra ngoài.
Tề thị nhanh chóng bước theo.
“Gặp qua Tuệ Nhũ nhân!” Tào Đức Phúc sang sảng cười to: “Tuệ Nhũ nhân, bà mối Triệu, Cảnh Thành, mời vào bên trong.”
Bảy, tám gia nhân đã trèo lên xe ngựa mang từng hòm sính lễ đỏ thẫm xuống.
Tổng cộng là mười hai rương đồ, bên trong đều để đầy ắp.
Gồm có chim nhạn, hôn thư và lễ thiếp, bánh cưới, kẹo mứt, mì, bánh trái, trà… gà trống thiến cùng vịt mái, giò heo, thịt dê, rượu…nến đỏ, nhan thơm…vải vóc, trang sức, trang sức đội đầu, phấn mặt…
Hạ nhân Tào phủ mang sính lễ đến sảnh lớn.
Tề thị trên mặt cười khanh khách, đáy lòng lại mang theo khinh thường.
Chỉ có bấy nhiêu sính lễ đã dám mơ ước cưới Tào gia đại tiểu thư, còn không bằng lúc trước Đậu lão gia mà bà ta tìm.
Bà ta còn tưởng rằng Tào Đức Phúc sẽ tìm cho Tào Oánh Oánh một người rất tốt, kết quả lại như thế này?
Xem ra là lúc trước bà ta suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Trình Loan Loan là người khôn khéo, nàng vừa nhìn thấy Tề thị tươi cười thì cũng đã biết được tính toán trong lòng bà ta.
Oánh Oánh về sau cũng xem như là nửa khuê nữ của nàng, nàng nếu đã tới Tào gia thì cũng cần phải cho Oánh Oánh mặt mũi, tránh cho những kẻ không biết gì chà đạp lên.
Nàng cười cười nói: “Phiền toái bà mối Triệu đọc một qua danh mục sính lễ.”
Bà mối Triệu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chi tiết danh mục sính lễ, giọng nói lanh lảnh bắt đầu đọc theo trình tự, ở phía trước đều là sính lễ theo thông lệ, không có gì đặc sắc, những nghe đến phần sính lễ phía sau thì Tề thị đã sợ đến ngây người.
“Vòng tay lụa vàng nước xanh!”
Cái tên này nghe qua thì quá phức tạp nhưng khi mở chiếc hộp ra, Tề thị nhìn thấy đồ vật bên trong thì đã biết thứ này là gì.
Đó là một chiếc vòng tay màu lục quý hiếm, trong như nước, cứng như ngọc, trên vòng tay còn đính chín hạt châu, ít nhất cũng phải hơn một ngàn lượng bạc mới có thể mua được.
Trình Loan Loan hơi hơi cong môi.
Thật ra cái này chính là vòng tay pha lê, pha lê ở cổ đại được gọi là ngọc nước hoặc ngọc anh, chủ yếu dùng trong y học, trong “Bản Thảo Cương Mục” có viết pha lê tính hàn không độc, chủ yếu điều trị phổi bị mưng mủ, đương nhiên cũng dùng chế tác trang sức, chỉ là giá cả cực kỳ đắt đỏ, một mảnh pha lê nho nhỏ chế thành ngọc bội thì cũng đã có giá khởi điểm ít nhất là ba, năm ngàn lượng bạc.
Nàng mua ở thương thành với giá hơn một vạn văn tiền, tính ra là mười mấy lượng bạc.
“Trâm hoa mai vàng nạm ngọc!”
“Bộ diêu khảm hoa lê bằng ngọc lưu ly!”
Cuối cùng là các rương sính lễ kia, tất cả đều là trang sức, đồ cài tóc, hơn nữa, toàn bộ những thứ này đều là những thứ mà Tề thị chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua.
Một bộ trang sức quý nhất của Tề thị cũng chỉ có giá trị hơn năm trăm lượng bạc, bà ta chỉ đeo trong những dịp trọng đại, nhưng đem đặt chung với những món trang sức trước mặt thì trông cực kỳ buồn cười…Nhìn qua những thứ này, rốt cục là Tuệ Nhũ nhân từ đâu có được, vì sao lại lộng lẫy như thế, tinh xảo đẹp đẽ như thế, thu hút ánh nhìn như thế…Chẳng lẽ là vật mà thánh thượng ban cho sao?
Tề thị đè nén sự kinh ngạc tột độ ở trong lòng, khô khốc nói: “Rất tốt rất tốt…”
Trong lòng bà ta tràn đầy vị chua, nói ra mấy chữ này đã khiến mùi chua lan ra khắp nhà.

Advertisement
';
Advertisement