Tiền lương vừa nãy nàng phát ra, nhất định những người này sẽ không nỡ tiêu trên người của mình. Một phần giữ lại cho hài tử cưới vợ, một phần mua y phục cho hài tử, còn mua chút thịt mang về cải thiện bữa ăn…Cùng với, trước đó có một vài người trước đó mua đất của nàng còn ký sổ, lúc này có tiền lương phát ra liền lấy ra trả lại…Trong thôn còn có rất nhiều người còn ở nhà tranh, đoán chừng cũng sẽ tiết kiệm tiền để năm sau xây nhà đất.
Trình Loan Loan lấy ra giấy bút, tính toán một khoản, dùng vải thô loại rẻ nhất làm xiêm y. Một thân áo mỏng tám thước vải, y phục mùa đông làm hai lớp, cũng tức là mười sáu thước. Tiền vải tổng cộng ba mươi hai văn tiền, cộng thêm tiền công may, một bộ y phục đại khái là khoảng hơn bốn mươi văn tiền… Mỗi người làm công nàng sẽ phát cho một bộ y phục mùa đông, khoản phúc lợi này nàng vẫn có thể chịu được.
Coi như là đem phần thưởng cuối năm phát trước đi.
Nàng gọi Triệu lão thái thái tới, nói suy nghĩ của mình.
Phản ứng đầu tiên của lão thái thái chính là ở trong lòng nhẩm tính xem cần bao nhiêu tiền, tính xong vừa nhìn, là ba lượng bạc.
Được rồi, đối với tức phụ lão đại hôm nay mà nói, ba lượng bạc thật sự không tính là gì.
Lão nhân gia nàng đáp ứng: “Được, chuyện này cứ giao cho ta. Trước tiên ta sẽ đi mua vải, sau đó lại tìm người làm xiêm y.”
Trình Loan Loan vẽ mẫu, làm thành trang phục thống nhất, còn phải thêu bốn chữ “Đại Hà Triệu thị” lên ngực, như vậy sẽ làm cho nhân viên có cảm giác thuộc về.
Nàng viết một danh sách, lấy ra ba lượng bạc đưa cho lão thái thái.
Nàng càng ngày càng cảm thấy cần một người kế toán, nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không thấy hài tử nào thích hợp.
Lão nhị thích chạy ra ngoài, Đại Vượng là tùy tùng mạnh nhất của lão nhị, Đại Sơn cùng Tam Ngưu thì không cần phải nói, hoàn toàn không thích hợp, Tứ Đản muốn đọc sách cũng không được.
Trong thôn ngược lại có một ít hài tử thông minh, nhưng để cho hài tử nhà người khác quản tiền, trong lòng nàng vẫn có chút không tin tưởng lắm.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Ngô Tiểu Chùy.
Đứa nhỏ này tuy rằng cũng là hài tử nhà người khác, nhưng, cùng Tuệ Nương là tỷ đệ ruột thịt, coi như là một nửa người nhà mình.
Nếu như bồi dưỡng Ngô Tiểu Chùy thành tiên sinh phụ trách sổ sách, chuyên môn quản tiền viết sổ sách, nàng sẽ bớt đi được bao nhiêu việc.
“Tiểu Chùy, ngươi đến đây một chút.”
Trình Loan Loan vừa mở miệng, Ngô Tiểu Chùy lập tức đi tới, cung kính nói: “Dạ thẩm.”
“Mỗi ngày ngươi coi khố phòng, cảm thấy thế nào rồi?” Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Có chuyện gì cần giúp giải quyết không?”
Ngô Tiểu Chùy lắc đầu: “Quản lý khố phòng không khó, mấy chuyện nhỏ cơ bản ta đều có thể tự mình giải quyết được.”
Phần lớn thời gian hắn đều ngồi ở cửa khố phòng, khi có người đến, liền kiểm tra chứng từ rồi xuất kho.
Khi không có ai đến, toàn bộ thời gian là của hắn. Hắn cầm một nhánh cây, viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, làm quen với cách viết mỗi chữ.
Trình Loan Loan mở miệng cười: “Vậy ta lại giao cho ngươi một nhiệm vụ nữa.”
Ngô Tiểu Chùy lập tức gật đầu: “Thẩm cứ việc phân phó.”
Hắn suốt ngày không làm công việc gì, hôm nay lại được nhận bốn trăm hai mươi văn tiền công, số tiền này hắn cầm mà cảm thấy phỏng tay.
“Khố phòng chủ yếu cất giữ xà phòng cùng một ít vật tư sản xuất, kế tiếp, ta muốn để cho khố phòng cũng phụ trách quản tiền.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Sau này một ít khoản chi, ví dụ như tiền thu mua củi khô, tiền mua sữa dê mật ong, tiền công nhân viên các loại đều lấy từ trong khố phòng ra. Bởi vì liên quan đến tiền bạc nên yêu cầu đối với sổ sách cũng cao hơn, ngươi phải học thêm một chút nữa, ngươi có nguyện ý học không?”
Đáy mắt Ngô Tiểu Chùy tràn đầy vẻ không thể tin được: “Thẩm, thẩm bảo ta quản lý tiền bạc sao?”
Ngay cả nương hắn cũng không dám để cho hắn cầm hơn ba văn tiền, sợ hắn ở bên ngoài tiêu xài hoang phí… Sao thẩm lại dám tin tưởng hắn như vậy?
“Làm sổ sách có thể hơi khó.” Trình Loan Loan uống một ngụm trà nói: “Ngươi không biết nhiều chữ lắm, ta lo rằng ngươi không học được.”
“Ta sẽ học tập chăm chỉ!” Ngô Tiểu Chùy làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, hắn lớn tiếng nói: “Mặc dù ta không biết quá nhiều chữ, viết chữ cũng không đẹp, nhưng ta lại chịu khó học tập, cũng sẽ cố gắng kiên định học tập, chỉ cần là thẩm dạy cho ta cái gì, nhất định ta sẽ học được!
Trình Loan Loan hài lòng gật đầu: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối ngươi đi theo ta học nửa canh giờ.”
Không chỉ là phải học phương pháp làm sổ sách hiện đại, mà còn phải học được thủ pháp ký sổ cổ đại, hai loại phương thức này thông suốt mới có thể chân chính làm tốt công việc của một sổ sách tiên sinh.