Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Huyện Bình An đột nhiên có bốn người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, dẫn tới khủng hoảng to lớn.
Uống thuốc cũng có thể khiến người ta c.h.ế.t thì ai còn dám tin tưởng đại phu nữa?
Hai đại phu của Nhân Đức Đường cùng đại phu của ba y quán khác tụ tập ở bên trong đường, cùng nhau nghiên cứu đơn thuốc.
Đây là đơn thuốc hạ sốt lưu truyền xuống đời đời kiếp kiếp bao năm qua, bọn họ không cần suy nghĩ đã có thể viết ra phối phương liều lượng, nhưng bây giờ, nhiều người bệnh như vậy, sử dụng đồng thời phương thuốc này, thậm chí ngay cả một người lành bệnh cũng không có, người mắc bệnh đầu tiên đã bốn ngày, theo lý thuyết, dùng thuốc bốn ngày, cho dù không khỏi hẳn, cũng sẽ không sốt cao nữa, sao lại nghiêm trọng như thế kia chứ?
Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu: “Bệnh này sợ không phải sốt bình thường, cần tìm ra nguyên nhân.”
“Người bệnh đột nhiên sốt cao, cũng chỉ có mấy nguyên nhân, phong hàn cảm lạnh, hoặc là tà nhiệt ngoại đạt, người bị phong hàn dùng ma hoàng, quế nhánh, cây khương hoạt, người bị tà nhiệt dùng sài hồ, thăng nha, bạc hà. . . Ta cho rằng, phương thuốc không có vấn đề. . .”
“Nếu không có vấn đề, vì sao bách tính trong thành bị bệnh lâu không khỏi, thậm chí còn có người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử?”
“Đây là ôn dịch. . . Không có thuốc nào cứu được!”
“Tất cả người bị bệnh nhất định phải chôn sống, nếu không toàn bộ huyện Bình An đều sẽ c.h.ế.t sạch!”
“. . .”
Trên mặt đám đại phu lộ vẻ hoảng sợ.
Ôn dịch cũng không phải là từ xa lạ gì, vào mười mấy năm trước, lúc biên cảnh xảy ra chiến tranh, người c.h.ế.t quá nhiều, mùa hè t.h.i t.h.ể không kịp xử lý liền bạo phát ôn dịch.
Ôn dịch lan tràn, là mỗi một thôn làng đều c.h.ế.t hết, cho đến khi tất cả người nhiễm bệnh c.h.ế.t sạch thì trận ôn dịch này mới xem như kết thúc. . .
“Không được hồ ngôn loạn ngữ!” Thẩm Chính từ ngoài cửa đi vào, ném phương thuốc lên trên bàn, “Bắt đầu từ bây giờ, dựa theo toa thuốc này nấu thuốc, sáu đại phu các ngươi phụ trách tất cả bách tính trong thành, hai người các ngươi cùng ta đi ra ngoài thành!”
Lão đại phu cầm phương thuốc lên: “Đây, đây là đoạn tề, đơn thuốc chữa bệnh cho gia súc, sao có thể. . .”
Là thuốc thì có ba phần độc, đoạn tề chính là những phương thuốc có hiệu quả trực tiếp nhất, mặc kệ bệnh này phát sinh từ nguyên nhân nào, cũng mặc kệ khả năng chịu đựng của ngũ tạng lục phủ, chỉ cần hữu dụng là được, nếu như xuất hiện tác dụng phụ, lại kê phương thuốc trị liệu tác dụng phụ là được. . . Trung y cũng không khuyến khích phương pháp chữa trị đường tắt này.
Thẩm Chính sao lại biết những thứ này, hắn chỉ biết ủng hộ Triệu thẩm vô điều kiện.
Hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Dựa theo các ngươi trị liệu như thế, còn không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người, cứ chữa trị cho người như gia súc, có thể cứu sống một người thì hay một người! Còn có, toa thuốc này là một vị thần y trình lên, thần y kia vân du tứ hải, kiến thức rộng, các ngươi kiến thức nông cạn tự nhiên nhìn không rõ chỗ thần kỳ của phương thuốc này. Không được ngồi ngẩn người, mau đi nấu thuốc!”
Hắn là nhi tử độc nhất của huyện lệnh, hắn đã phân phó, tất nhiên không có người phản kháng.
Mặc dù trong số bọn họ rất nhiều người không đồng ý dùng toa thuốc này, nhưng mà nếu không dùng toa thuốc này thì còn có cái nào tốt hơn ư?
Chỉ có thể lấy ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống thôi.
Thẩm Chính mang theo bốn nha sai cùng hai đại phu đi ra ngoài thành.
Lúc này là buổi chiều, còn chưa tới thời điểm nấu cháo, nồi lớn vừa vặn để trống.
Thẩm Chính sai người ta nhóm lửa, lúc này bắt đầu nấu thuốc, lửa vừa bốc cháy liền có rất nhiều lưu dân bắt đầu xúm lại, đều tưởng rằng nấu cháo.
“Không phải cháo, đây là nấu cái gì?”
“Sẽ không phải là nấu rau dại vỏ cây cho chúng ta ăn đó chứ.”
“Có thể uống cháo vỏ cây nóng hổi cũng coi như không tệ, dù sao cũng tốt hơn uống gió tây bắc.”
Lưu dân vây ở một chỗ khe khẽ bàn luận.
Thẩm Chính đứng trên ghế, lớn tiếng nói: “Đây là nấu thuốc, thuốc để chữa bệnh, uống xong có thể cứu mạng, sau nửa canh giờ nữa tới lĩnh thuốc, người không bị bệnh thì đừng đến chen lấn.”
Lưu dân không khỏi xôn xao.
“Huyện lệnh đại nhân huyện Bình An tốt quá, một ngày hai bữa cháo thì thôi đi, lại còn có thuốc.”
“Rất lâu trước đó đã nghe nói huyện Bình An bội thu, huyện nha ở đây khẳng định rất có tiền, nếu không nào có tiền mua dược tài cho những lưu dân như chúng ta uống.”
“Hôm qua lưu dân tới từ Hồ Châu nói, Hồ Châu một ngày chỉ cung cấp một bữa cháo, là cháo nước trong, uống xong trong bụng tất cả đều là nước, Tri phủ đại nhân Hồ Châu nghèo quá, huyện Bình An có tiền nhất, chúng ta tới đúng địa phương rồi.”
“Ta còn nghe nói, thôn giàu có nhất huyện Bình An tên gì đấy, nơi đó có người được Thánh thượng cho phong hào, ban thưởng vô số vàng bạc tài bảo.”

Advertisement
';
Advertisement