Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

An trí lưu dân 1
Tiễn lý chính các thôn đi rồi, tâm tình Trình Loan Loan cũng không thả lỏng được bao nhiêu.
Thẩm huyện lệnh luôn luôn yêu dân như con, không có khả năng trơ mắt nhìn các thôn trang trong khu vực mà mình quản lý thiếu thuốc, vậy chỉ có thể nói rõ, trong thành cũng thiếu thuốc.
Nếu bệnh dịch trong thành không thể kiểm soát được, thôn Đại Hà của họ cũng sẽ không được tự do.
Nàng đang định đi tìm lý chính để nói chuyện này.
Lý chính đã mở miệng nói trước: “Ta đoán trong huyện thành cũng thiếu hoàng kỳ, nương Đại Sơn, chỗ của ngươi còn lại bao nhiêu?”
“Sợ là một chút cũng không còn.” Trong giọng nói của Trịnh lang trung có một tia oán giận: “Mỗi ngày ta đều dùng thật tiết kiệm, một khối hoàng kỳ hận không thể cắt thành mười khối để dùng, tuy nói hiện tại tình huống tốt hơn một chút, nhưng ai mà biết còn có thể có bệnh nhân nữa hay không, để lại cho mình một chút thì tốt rồi, sao lại đưa hết đi như thế chứ…”
“Khụ khụ!” Trình Loan Loan ho khan nói: “Trong khố phòng còn lại không ít hoàng kỳ, yên tâm đi.”
Trịnh lang trung kinh ngạc đến ngây người: “Sao còn nhiều như vậy, vừa nãy mới mang đi ít nhất là ba mươi bốn mươi cân, kết quả lại còn lại không ít, bọn Nhị Cẩu lúc trước mua nhiều như vậy sao?”
Lý chính cũng mở to mắt nghi hoặc.
“Kỳ thật là thế này, lúc trước có một thương nhân ở phương bắc đến đặt mua xà phòng, có mang đến hoàng kỳ từ phương bắc, nói là bán không được nên muốn bán tống bán tháo ra. Ta nghĩ hoàng kỳ có tác dụng thanh nhiệt giải độc, còn có thể an thai, hắn bán rẻ, lợi như vậy nên ta liền mua toàn bộ về, sợ bị người cười nhạo là ngốc nên vẫn nhẫn nhịn không nói.” Trình Loan Loan nhanh chóng tìm một cái cớ: “Hiện tại có thể phát huy tác dụng, đây thật sự là ông trời phù hộ.”
Lý chính cảm thán: “Nương Đại Sơn, vận khí này của ngươi thật sự rất tuyệt đấy.”
Trịnh lang trung nhanh chóng mở miệng: “Mặc kệ ngươi còn lại bao nhiêu, đều phải giữ lại cho thôn Đại Hà mười cân, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra.”
“Được, vậy lưu lại mười cân, còn lại đều đưa đến huyện Bình An.” Trình Loan Loan quyết định nhanh chóng: “Không phải là đưa không, vốn của ta cũng phải kiếm về nữa.”
Nàng mua ở thương thành bốn mươi văn tiền một cân, nói như thế nào cũng phải kiếm một khoản.
Triệu Nhị Cẩu thật vất vả cách ly ba ngày xong mới có thể vào thôn, lại được giao cho trọng trách thiêng liêng —— đưa thuốc cho huyện Bình An.
Hắn đánh xe một đường đi qua, trước kia khắp nơi đều là lưu dân chạy loạn, mấy ngày nay, lưu dân đều đưa tu sửa đê điều, trên đường rất thái bình.
Xe ngựa dừng ở cửa thành, Triệu Nhị Cẩu vừa nhảy xuống xe, Thẩm Chính liền tới: “Tiểu tử ngươi sao lại tới đây, tình huống thôn Đại Hà như thế nào rồi?”
Triệu Nhị Cẩu có chút không đành lòng nhìn thẳng bộ dáng Thẩm Chính.
Cũng không biết đã bao nhiêu ngày không rửa mặt, một thân y phục vải tơ đã sớm mất đi màu sắc vốn có, khẩu trang trên mặt cũng bởi vì gió bụi quá lớn, màu xanh trắng biến thành màu xám đất, vành mắt bầm đen, ngay cả ghèn mắt cũng không rửa sạch.
Triệu Nhị Cẩu ho khan nói: “Ta đến đưa hoàng kỳ.”
Vẻ mặt Thẩm Chính như không thể tin được, hắn vén rèm xe lên, trong xe là hai cái bao tải to, quả nhiên đều là hoàng kỳ.
Trong thành hôm trước đã thiếu vị dược liệu này, một ngày ba bữa thuốc bị đổi thành một ngày một bữa, một ít người bị bệnh nhẹ cũng không được nhận thuốc.
Cha hắn vì chuyện này, một ngày có thể viết mười phong thư cho tri phủ đại nhân. Nhưng rất hiển nhiên, tri phủ đại nhân trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào điều tới nhiều hoàng kỳ như vậy.
“Sao lại có nhiều như vậy, lấy đâu ra thế?”
Triệu Nhị Cẩu như có cùng vinh dự đáp: “Đương nhiên là công lao của nương ta rồi, từ nửa tháng trước, nương ta đã mua nguyên một xe ngựa hoàng kỳ. Nương ta rất lợi hại, nếu không phải là nương ta có dự kiến trước…”
“Được rồi, biết nương ngươi lợi hại rồi!” Thẩm Chính tức giận nói: “Trong thành có nhiều bệnh nhân, ngươi đừng đi vào, ở bên ngoài chờ ta một khắc đồng hồ thôi.”
Hắn bảo hai nha dịch mỗi người khiêng một bao tải hoàng kỳ vào thành.
Thẩm huyện lệnh đúng là đang vì vị thuốc này mà phát sầu, sầu đến mức ăn không ngon ngủ cũng không yên, cả người thoạt nhìn so với Thẩm Chính còn chật vật hơn.
Khi nhìn thấy hai bao tải hoàng kỳ được nâng vào, hắn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đều là không thể tin được.
“Cha, đây là hoàng kỳ mà Triệu thẩm phái người đưa tới.” Thẩm Chính hừ một tiếng: “Con đã sớm nói với cha rồi, Triệu thẩm cực kỳ lợi hại, bảo cha sắp xếp thời gian ở chung với Triệu thẩm nhiều hơn. Còn cha thì sao, mỗi ngày đều trầm mê chính sự, mười ngày nửa tháng mới có thể cùng Triệu thẩm gặp mặt một lần, thẩm có thể đáp ứng gả cho cha mới là có quỷ ấy.”

Advertisement
';
Advertisement