Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chào đón thôn dân mới của thôn Đại Hà 1
Triệu lý chính đưa theo ba nghìn cân lương thực, mặt mày hồng hào trở về thôn Đại Hà.
Ông hét to một tiếng: “Thiết Trụ, triệu tập toàn bộ thôn dân đến họp, nhanh lên.”
Triệu Thiết Trụ chạy đi nhanh như chớp, hô to, thông báo cho từng nhà.
Không đến một khắc, tất cả thôn dân tập hợp ngay dưới tàng cây hòe lớn, già trẻ lớn bé đều có mặt.
Triệu lý chính đứng trên tảng đá, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày nói: “Thiết Trụ, cháu làm việc không tốt.”
Triệu Thiết Trụ gãi gãi sau ót, không rõ nguyên do.
Lý chính lớn tiếng nói: “Phải gọi cả thôn dân mới của thôn Đại Hà đến nữa.”
Trương Vô Lại khẽ hừ một tiếng: “Gọi một đám lưu dân tới làm gì, đừng có lây bệnh cho chúng ta nữa đấy.”
“Nếu còn để ta nghe thấy hai chữ lưu dân nữa, cẩn thận ta sẽ cho ngươi biết tay.” Lý chính lạnh lùng mở miệng: “Nếu bọn họ đã ở thôn Đại Hà thì là người thôn Đại Hà, không thể phân biệt đối xử. Hôm nay Huyện lệnh đại nhân còn khen thôn Đại Hà chúng ta có quy củ. Trương Vô Lại, ngươi cũng phải học trở thành người có quy củ, biết chưa?”
Trương Vô Lại: “….”
Bảo một kẻ vô lại có quy củ, thế này không phải là cố ý làm khó hắn sao?
Nhóm lưu dân kia được gọi đến họp, ai nấy đều được ưu ái mà đ.â.m ra lo sợ.
Hơn ba trăm người sợ sệt rụt rè đứng phía sau toàn thể thôn dân, cách rất xa.
Sau khi người đến đông đủ, lúc này lý chính mới mở miệng: “Đây là cuộc họp tập thể đầu tiên sau khi dân số của thôn Đại Hà tăng lên. Bây giờ chúng ta mời Tuệ nhũ nhân lên nói chuyện.”
Trình Loan Loan: “….”
Nàng chỉ đến đây góp vui mà thôi, không muốn trở thành tiêu điểm, có được không?
Nhưng ánh mắt mọi người đã quét về phía nàng, nhất là những lưu dân này, cả nhóm đều muốn nhìn thấy phong thái của Tuệ nhũ nhân.
Nàng đành phải bước lên trước, đứng trên tảng đá lớn.
Đứng ở chỗ cao, nhìn xuống hơn một nghìn người, có thể nhìn thấy rõ ràng thôn dân chính gốc của thôn Đại Hà đều mặc y phục sạch sẽ ấm áp mà những thôn dân mới của thôn Đại Hà lại ăn mặc phong phanh, liên tục giậm chân trong gió lạnh nhưng trong mắt bọn họ lại ẩn chứa hi vọng.
“Đầu tiên, ta thay mặt cho thôn dân thôn Đại Hà chào đón mỗi một vị thôn dân mới của thôn Đại Hà, cám ơn mọi người đã mang đến sức sống mới và hy vọng cho thôn Đại Hà.” Trình Loan Loan nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp: “Từ hôm nay trở đi, mọi người chính thức trở thành một phần của thôn Đại Hà. Ta hy vọng thôn dân cũ của thôn Đại Hà có thể dang rộng vòng tay chào đón những thôn dân mới, cũng hy vọng những thôn dân mới của thôn Đại Hà có thể giống chúng ta, tha thiết yêu thương thôn xóm này, tha thiết yêu thương mỗi một tấc đất dưới chân và cũng tha thiết yêu thương mỗi người bên cạnh.”
“Thôn Đại Hà có núi có sống, có ruộng có đất, chỉ cần mọi người chịu khó, nỗ lực cố gắng, làm việc chăm chỉ thì mảnh đất này nhất định sẽ ban cho mọi người báo đáp rất lớn….”
“Một cây đũa dễ bị bẻ gãy nhưng sẽ rất khó để bẻ gãy một bó đũa. Chúng ta là một tổng thể, cho nên hẳn mọi người đều không muốn trở thành người lạc hậu nhất. Phải trở thành người vĩ đại nhất, phải trở thành cây đũa cứng rắn nhất trong bó đũa, không ngừng học hỏi… học làm ruộng, học chữ, số học, võ thuật, thêu hoa…. Chỉ cần mọi người muốn học, thôn Đại Hà sẽ cho mọi người cơ hội.”
“Dưới sự cố gắng của tất cả chúng ta, thôn Đại Hà nhất định sẽ trở thành quê hương hoàn mỹ nhất, hạnh phúc nhất….”
“Bốp bốp bốp.”
Lý chính cực kỳ vui mừng.
Ông biết mà, cách nói chuyện của nương Đại Sơn luôn có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hốc mắt cũng cay cay không thể giải thích được.
Lão nhân gia ông là người đi đầu vỗ tay, những người làm ở phường xà bông đã từng có kinh nghiệm nên cũng vỗ tay theo. Sau đó, tiếng vỗ tay lan rộng, tất cả mọi người, bao gồm cả những người mới tới đều rơi nước mắt vì vui mừng, không tự chủ được cũng cùng nhau vỗ tay tán thưởng.
Trước cuộc họp này, bọn họ là lưu dân, không có chỗ ở cố định, lưu lạc khắp nơi.
Sau khi cuộc họp này kết thúc, bọn họ trở thành thôn dân mới của thôn Đại Hà, là một phần của thôn xóm này….
“Dừng.”
Lý chính giơ tay, ra dấu hiệu dừng lại, lúc này tiếng vỗ tay như sấm mới dần dần dừng lại.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nội dung đầu tiên của cuộc họp, chia đất, phát lương thực.”
Lý chính vỗ vỗ tay, hán tử trong thôn đẩy xe ba gác chứa lương thực đến, hơn ba nghìn cân lương thực đã được chia gọn thành từng bao tải nhỏ, từng bao từng bao được chất đống trên khoảng đất trống lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Triệu Thiết Trụ cầm danh sách và một xấp khế đất dày đi lên phía trước, bắt đầu gọi tên.
“Chủ hộ Bao Hồng, tổng cộng ba người, ba mươi cân lương thực, sáu mẫu ruộng.”
“Chủ hộ Thường Trụ Tử, một người, mười cân lương thực, ba mẫu ruộng.”
“….”

Advertisement
';
Advertisement