Ngày tốt lành sắp đến 1
Gió lạnh mùa đông đang gào thét.
Nhưng trong lòng của tất cả mọi người thôn Đại Hà đều rất nóng bỏng.
Chuyện mở rộng đội tuần tra không phải nội dung chủ yếu của cuộc họp này, lý chính nói sẽ đưa ra một chương trình điều lệ cụ thể sau.
“Hiện tại, chúng ta tiến hành hạng mục cuối cùng.” Giọng nói của lý chính mạnh mẽ: “Thanh toán tiền công.”
Các thôn dân hớn hở ra mặt, thời gian này bọn họ vẫn luôn bận rộn, sửa chữa kênh rạch trên núi, trồng cây cho Tào gia, xây xưởng dệt vải cho Tào gia, xây nhà gạch xanh cho nhà Ngôn chưởng quỹ… Những công việc này đã làm trong rất nhiều ngày rồi, lý chính vẫn chưa thanh toán rõ ràng tiền công, có số tiền này, năm nay có thể đón một cái tết sung túc thoải mái.
Trong tay lý chính có một quyển sổ sách, thôn dân được đọc tên sẽ đi lên nhận tiền, mặc kệ là Tào gia hay là Ngôn gia, tiền công đều là ba mươi văn tiền một ngày, nhóm người làm việc nhiều nhất đã làm một tháng lẻ bảy ngày, cũng chính là được nhận một lượng bạc lẻ một trăm mười văn tiền.
Thỏi bạc trắng đặt trên tay người dân, trái ngược hoàn toàn với bàn tay ngăm đen nứt nẻ của họ.
Các thôn dân nhận được tiền đều rất vui vẻ.
Trên thế giới này, không gì làm cho con người hạnh phúc bằng có tiền.
Người mới của thôn Đại Hà đứng nhìn từ phía xa, mang vẻ mặt hâm mộ, ngay cả khi còn chưa trở thành lưu dân, bọn họ cũng chưa bao giờ được kiếm được nhiều tiền như vậy.
Thôn này giàu có hơn nhiều so với họ nghĩ.
Chỉ cần bọn họ thành thật làm việc, một ngày sẽ có hai bữa cháo uống, về phần tiền công, bọn họ không dám nghĩ xa.
Tiền công của người thôn Đại Hà rất nhanh đã thanh toán rõ ràng, lý chính tiếp tục mở miệng nói: “Bao Hồng, trồng được tổng cộng một trăm hai mươi cây, tổng cộng được hai trăm bốn mươi văn tiền, trừ đi sáu ngày tiền ăn, một bữa cháo năm văn tiền, còn dư lại một trăm tám mươi văn tiền! Ta nói Bao Hồng, ngươi còn đứng ngơ ra đó làm cái gì vậy, đi lên lĩnh tiền!”
Hán tử tên là Bao Hồng kia bỗng ngây ngẩn cả người.
Hắn đến thôn này đã sáu ngày, vẫn bị giám sát làm việc, một ngày cho ăn hai bữa, hạnh phúc hơn nhiều so với lúc chạy nạn một bữa no một bữa đói, hắn căn bản không nghĩ tới mình còn được trả tiền công.
Hơn một trăm văn tiền, ông trời ơi, hắn cũng có tiền.
Bao Hồng bước lững thững lên sân, Triệu Thiết Trụ đếm ra một trăm tám mươi văn tiền đưa tới tay hắn, bảo hắn ấn dấu tay lên sổ sách.
Hắn cầm tiền, hai mắt nhìn chằm chằm vào những đồng tiền kia, vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Hắn không nhìn dưới chân, thoáng cái giẫm hụt, người ngã xuống mặt đất, đồng tiền trong tay cũng đều lăn xuống.
Hắn tỉnh táo lại ngay lập tức, tiền của hắn, hắn đã làm việc chăm chỉ để kiếm được những đồng tiền này!!
Hắn nhìn thấy tất cả những người đứng xung quanh ngồi xổm xuống và nhặt tiền.
Trái tim của hắn dường như bị thắt lại, giống như có người muốn cắt thịt trong trái tim của hắn mà ăn nó.
Hắn muốn mở miệng ngăn cản những người đang nhặt tiền của hắn, nhưng hắn một chữ cũng không phát ra được, há to miệng, gió lạnh mùa đông thổi thẳng vào cổ họng…
“Đi đường cẩn thận một chút.” Trình Loan Loan nhặt năm sáu đồng tiền bên chân lên, đặt ở trong tay Bao Hồng, giọng nói của nàng rất ấm áp: “Tiền đừng cầm trên tay, cẩn thận lại rơi xuống đất, nhiều người sẽ khó tìm.”
“Đồng tiền hình tròn, lăn lộc cộc, lăn xuống sông thì không thể nhặt lại.”
“Tiểu tử, còn nằm trên mặt đất làm gì, mau đứng lên.”
Bên cạnh có rất nhiều thôn dân vây quanh, mỗi người đều đặt đồng tiền nhặt được vào trong tay Bao Hồng.
Trong nháy mắt, chóp mũi hắn chua xót, một dòng nước mắt nóng hổi không khống chế được chảy ra từ khóe mắt.
Chạy nạn ba bốn tháng, một cái bánh bao mốc meo trong tay đều sẽ bị cướp đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đồ vật rơi trên mặt đất bị người nhặt đi lại một lần nữa trở lại trong tay mình… Hắn đếm, một trăm tám mươi văn tiền, một văn cũng không thiếu.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Bao Hồng chỉ nói ra hai chữ này, hán tử ba mươi tuổi, giọng nói nghẹn ngào xúc động.
Hắn sợ bị người nhìn ra sự khác thường của mình, cúi đầu, trở lại trong đám người mới của thôn Đại Hà.
Lý chính còn đang tiếp tục đọc tên: “Thường Trụ Tử, trồng một trăm ba mươi hai cây, tổng cộng hai trăm sáu mươi bốn văn tiền…”
Từng người mới của thôn Đại Hà lần lượt được gọi tên lên.
Trồng cây có tiền công, xây nhà có tiền công, đào ao có tiền công, đốn củi đương nhiên cũng có… Mỗi người ít nhiều đều nhận được một ít tiền, nhiều hơn một chút thì được hai trăm văn, ít hơn một chút có năm sáu mươi văn, những người đó cầm tiền mà nước mắt lưng tròng, một số phụ nhân không nhịn được nước mắt, nức nở khóc ra tiếng.