Làm trứng bắc thảo
Giữa trưa tuyết bắt đầu rơi, đến chiều tối, trên mặt đất đã phủ một tầng tuyết trắng.
Trình Loan Loan để cho công nhân đào ao đều trở về nghỉ ngơi, sau khi tuyết ngừng rơi lại tiếp tục khởi công.
Trong phòng bếp vẫn luôn dốt giường đất, bất kể là người lớn hay hài tử đều ngồi trên giường đất, ngay cả Tiểu Điểm, Đại Hắc, Tiểu Hắc cũng chui vào trong phòng, tìm một chỗ ấm áp nằm sưởi ấm.
“Đến vịt cũng bắt đầu lười biếng.” Triệu Tứ Đản đi một vòng từ sân sau trở về, khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ, hà hơi nói: “Đã ba ngày rồi, một quả trứng cũng không có.”
Trình Loan Loan bật cười: “Lúc lạnh người sẽ lười biếng, gà mái và vịt cũng giống vậy.”
Trong nhà có gần năm mươi con vịt, hơn ba mươi con gà và năm con ngỗng, một ngày có thể nhặt hàng chục quả trứng, cả nhà ăn cũng không hết.
Trứng cũng có thời hạn sử dụng, cho dù là mùa đông, thời hạn sử dụng cũng không quá hai tháng, chỉ dựa vào người trong nhà ăn thì không hết, nhưng mang lên trấn bán lại rất phiền phức, trứng là hàng dễ vỡ, một đường vận chuyển đến trong thành, trên đường có thể bị vỡ mấy quả, mất nhiều hơn được, bán cho lưu dân, những lưu dân kia cũng không mua nổi.
Những người đó mỗi người có mười cân lương thực, ăn tiết kiệm thì cũng chỉ có thể ăn trong vòng một tháng, vì có thể chịu đựng đến năm sau, bọn họ sẽ ở trong gạo bỏ thêm vỏ cây và rễ cỏ, tuy rằng ăn không ngon nhưng đám người kia cũng không cảm thấy khổ sở, bởi vì có hy vọng, biết khó khăn trước mắt rồi sẽ qua đi, chịu đựng một chút, mùa xuân sẽ đến.
“Triệu thẩm, có ở đây không?”
Một giọng nói vang lên trong sân.
Xuân Hoa vội vàng buông bắp cải trong tay xuống, xuống giường mang giày vào, đi ra ngoài phòng nhìn thoáng qua, sau đó quay người lại nói: “Đại bá nương, là Hổ Tử tới rồi.”
Chu Hổ Tử, chính là cháu trai duy nhất của Chu lão bà tử.
Hắn đi tới cửa, phẩy bông tuyết trên đỉnh đầu, dậm chân, lúc này mới vén rèm cỏ lau đi vào.
Trình Loan Loan bảo Xuân Hoa bưng một ly nước nóng cho Chu Hổ Tử, để đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh.
“Thật ấm áp.” Chu Hổ Tử cảm thán nói: “Năm nay là không kịp rồi, sang năm đầu xuân cháu cũng thuê người xây một cái giường đất trong nhà, a nãi sẽ không bao giờ kêu lạnh nữa.”
Năm nay khi xây nhà, trong thôn có một số người bắt chước Trình Loan Loan xây lò đất, nhưng cũng chỉ có một số ít người mà thôi, nhưng mà sau khi mùa đông này trôi qua, sang năm chắc chắn sẽ có không ít người xây thứ này trong nhà.
Chu Hổ Tử uống nửa ly nước, bắt đầu vào việc chính: “Lần trước sau khi a nãi của cháu thì đấu thắng được một trăm lượng bạc, dự định dùng hai mươi lượng để năm sau xây nhà gạch sống, còn lại đều để cho cháu đi đọc sách. Cháu đã hỏi Ngu phu tử, phu tử nói, đọc sách phải đi một chặng đường rất xa, nếu muốn đọc đến có tương lai, ít nhất cần mười năm khổ học… Cháu không biết a nãi còn có thể sống thêm mười năm nữa hay không, cháu không dám đánh cuộc.”
Trình Loan Loan cảm thán, Hổ Tử mới mười một tuổi, sang năm cũng mới mười hai tuổi, tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ nhiều như vậy.
“Cháu định học xong năm nay sẽ không học nữa, cháu quyết định đi làm ăn.” Chu Hổ Tử cười rộ lên: “Cháu bảo a nãi mua cho cháu một chiếc xe bò, tốn mười lăm lượng bạc, cháu đã suy nghĩ rất lâu, phát hiện nhà nào trong thôn Đại Hà chúng ta cũng nuôi gà vịt, mùa hè là để ăn châu chấu, lúc gà vịt trưởng thành, mỗi ngày đều đẻ trứng nhưng mọi người không nỡ ăn, tất cả đều giữ lại, cháu muốn mua lại những quả trứng này, sau đó dùng xe bò vận chuyển đến trong thành bán lấy tiền.”
Hắn chắc là đã sớm tìm hiểu thị trường, lại nói tiếp: “Trứng trong thôn mang vào trong thành bán, là hai văn tiền một quả, có đôi khi trên đường còn có thể bị vỡ mấy quả, cháu dùng năm văn tiền mua ba quả, bọn họ tuy rằng kiếm được ít một tiền hơn, nhưng bớt được rất nhiều phiền toái, cháu vừa mới ở trong thôn hỏi một vòng, rất nhiều người đều nguyện ý bán trứng gà trứng vịt cho cháu. Triệu thẩm cảm thấy việc làm ăn này có khả thi không?”
Trình Loan Loan hỏi hắn: “Cháu có thể đảm bảo khi vận chuyển, trứng của cháu sẽ không bị vỡ không?”
Thời đại này không có khay đựng trứng gà, đa số là dùng gạo, đặt trứng gà vào trong gạo để phòng ngừa va chạm, nhưng số lượng ít thì được, trứng quá nhiều cũng không có nhiều gạo như vậy.